Trang

【Bác sĩ Aibôlít】 ● Chương 4: Cuộc phiêu lưu của chuột trắng

Chú mèo.
Có một cô bé chuột trắng tên là Be-li-an-cạ Tất cả anh, chị, em của Be-li-an-ca đều màu xám, chỉ riêng cô có bộ lông trắng muốt. Cô trắng như phấn, như giấy và như tuyết. Các chú chuột xám rủ nhau đi chơi. Be-li-an-ca cũng chạy theo các anh, chị mình, nhưng các chú chuột xám nói:
-Em phải ở nhà, không được đi. Trên nóc nhà có Mèo Đen, nó sẽ thấy em và ăn thịt đấy!
-Thế sao các anh chị đi chơi được mà em không được đỉ -Be-li-an-ca hỏi.
-Nếu Mèo Đen nhìn thấy em, thì cũng nhìn thấy các anh, chị chứ.
-Không, -các chú chuột xám nói,
-Mèo Đen không thể nhìn thấy bọn anh, vì các anh, chị có màu xám, còn em trắng thế kia thì ai mà chẳng nhìn thấy.
Nói đoạn, chúng ùa chạy đi chơi theo con đường đầy bụi. Thực tế, Mèo Đen không nhìn thấy chúng thật, vì chúng màu xám và bụi trên đường cũng màu xám. Còn Be-li-an-ca thì Mèo Đen nhận ra ngay vì cô màu trắng. Nhìn thấy Be-li-an-ca, Mèo Đen lập tức bổ đến, tóm gọn cô bằng những chiếc móng nhọn hoắt. ại, cô bé Be-li-an-ca đáng thương! Mèo Đen sẽ ăn thịt cô ngay bây giờ! Be-li-an-ca đã hiểu rằng các anh chị nói rất đúng, cô òa lên khóc một cách cay đắng.
-Thả tôi ra, thả tôi ra! -Be-li-an-ca cầu khẩn. Nhưng Mèo Đen chỉ gừ gừ trả lời và nhe những chiếc răng gớm ghiếc dọa Be-li-an-ca.
Giải thoát
Bỗng có ai đó quát to:
-Tại sao mày giày vò con chuột đáng thương đó? Thả nó ra ngay!
Đó là cậu Pen-ta, con trai người đánh cá. Pen-ta đã nhìn thấy Mèo Đen giữ Be-li-an-ca trong những chiếc móng sắc nhọn và cậu chạy ngay lại, lôi được cô chuột trắng thoát khỏi những chiếc móng mèo.
-Chuột trắng! -Pen-ta reo lên. -Ôi, khoái thật, từ nay ta sẽ có một con chuột trắng tuyệt đẹp. Be-li-an-ca cũng rất vui sướng vì đã được cứu thoát khỏi nanh vuốt của Mèo Đen. Pen-ta cho cô ăn và nhốt cô vào một chiếc chuồng bằng gỗ tuyệt đẹp. Pen-ta là cậu bé thật tốt bụng. Be-li-an-ca sống bên cậu thật thoải mái. Nhưng ai lại muốn sống trong chuồng bao giờ! Chiếc chuồng cũng giống như nhà tù. Chẳng bao lâu, cô bé Be-li-an-ca cảm thấy rất buồn chán trong chiếc chuồng đẹp này. Và vào một đêm nọ, khi Pen-ta đã ngủ say, Be-li-an-ca nhảy qua cửa chuồng và nhẹ nhàng chạy biến ra đường phố. Bác Chuột Cống già ại, thật là hạnh phúc! Tất cả đường phố đều trắng, đường phố đầy tuyết phủ! Nếu đường phố trắng, có nghĩa là cô bé chuột trắng Be-li-an-ca có thể yên tâm dạo chơi ngay trước mũi Mèo và Mèo không thể nhìn thấy cô được. Vì chuột trắng trên tuyết trắng sẽ chẳng ai nhìn thấy. Trên tuyết trắng, Be-li-an-ca cũng trắng như tuyết vậy. Be-li-an-ca thật vui khi dạo chơi thỏa thích trên các đường phố phủ đầy tuyết trắng và liếc nhìn những chú mèo và cả những chú chó. Không ai nhìn thấy Be-li-an-ca, còn cô thì nhìn rõ tất cả mọi người. Bỗng Be-li-an-ca nghe thấy tiếng rên rỉ. Ai rên thảm hại thế nhỉ? Be-li-an-ca nhìn vào bóng tối và thấy một bác chuột cống già ngồi ngay trước ngưỡng cửa nhà kho lớn và những giọt nước mắt rơi lã chã trên đôi gò má bác ta.
-Bác làm sao thế ạ? -Be-li-an-ca hỏi. -Sao bác lại khóc? Ai làm bác bực mình? Hay bác bị Ốm ạ?
-Trời, -Bác Chuột Cống trả lời, -bác không bị Ốm nhưng bất hạnh qua cháu ạ. Bác đói lắm rồi! Bác đang sắp chết đói đây. Đã ba ngày nay, bác chẳng có gì bỏ mồm cả. Bác sẽ chết đói mất!
-Thế sao bác lại chịu ngồi ở cái kho này? -Be-li-an-ca thốt lên.
-Bác hãy đi ra ngoài đường và cháu sẽ chỉ cho bác một thùng rác, ở đó, bác có thể kiếm được những thứ ăn tuyệt vời.
-Không, không được, -bác Chuột Cống già thều thào, -bác không thể xuất hiện ngoài đường phố được. Thế cháu không nhìn thấy bác màu xám hay sao? Khi chưa có tuyết, tối nào bác cũng có thể rời khỏi sân. Còn bây giờ, trên tuyết trắng, mọi người sẽ nhìn thấy bác ngay, kể cả các cậu bé, những con chó và những con mèo. Oi, sao bác muốn trắng như tuyết quá!
Be-li-an-ca bắt đầu thấy thương hại bác Chuột Cống già khốn khổ quá.
-Bác có muốn cháu ở lại đây sống với bác không? -Be-li-an-ca gợi ý. -Tối tối, cháu sẽ mang thức ăn về cho bác.
Bác Chuột Cống già rất vui sướng. Bác ta gầy đét và rụng hết răng. Be-li-an-ca chạy ngay đến hố rác nhà bên cạnh và mang về những miếng vỏ bánh mì, mẩu pho-mát và mẩu nến cháy dở. Bác Chuột Cống già nhai ngấu nghiến tất cả số thức ăn đó một cách ngon lành.
-Ôi, cám ơn. -Bác Chuột Cống nói. -Nếu không có cháu thì chắc bác sẽ chết đói mất.
Mưu trí của bác Chuột Cống già
Thế là cô bé chuột trắng Be-li-an-ca đã sống với bác Chuột Cống già hết mùa đông. Nhưng một lần, Be-li-an-ca đi ra đường và suýt òa khóc: chỉ trong một đêm mà tuyết đã tan hết, mùa xuân đã về. Khắp nơi là những vũng nước, đường phố đen sẫm. Tất cả đều có thể nhìn thấy ngay Be-li-an-ca và đuổi bắt cô.
-Này cháu, -bác Chuột Cống già nói với Be-li-an-ca, -bây giờ đến lượt bác đi kiếm thức ăn về cho cháu. Cháu đã nuôi bác mùa đông, còn bác sẽ nuôi cháu mùa hè.
Nói rồi, bác Chuột Cống ra đi, và chỉ sau một tiếng đã mang về cho Be-li-an-ca cả một núi bánh mì sấy, những mẩu bánh mì hình số 8 và kẹo. Đúng lúc, khi mà bác Chuột Cống già đi kiếm thực phẩm, cô bé Be-li-an-ca ngồi ở cửa nhà kho, bỗng các anh, chị cô đi ngang qua.
-Các anh, chị đi đâu đấy? -Be-li-an-ca hỏi.
-Bọn anh, chị đi vào rừng xanh để nhảy múa đây.
-Cho em đi với! Em cũng muốn nhảy múa!
-Không, không được! -Các anh, chị cô quát lên.
-Hãy đi xa bọn anh, chị ra! Em sẽ giết chết các anh chị và cả mình nữa đấy. Trên cây trong rừng, có một con cú mèo to, nó sẽ nhận ra ngay bộ lông trắng của em trên nền cỏ xanh, và các anh chị sẽ chết cùng với em mất.
Nói rồi, cả lũ chạy ùa đi, còn Be-li-an-ca ở lại một mình. Chẳng bao lâu, bác Chuột Cống già trở về. Bác mang về rất nhiều thức ngon, nhưng Be-li-an-ca thậm chí không hề đụng chạm đến các thức ăn ngon lành đó. Cô nấp vào góc tối và khóc thút thít.
-Sao cháu lại khóc? -Bác Chuột Cống già hỏi cô.
-Làm sao cháu lại không khóc được? -Be-li-an-ca trả lời.
-Các anh chị màu xám của cháu chạy chơi thỏa thích trong rừng và ngoài đồng, nhảy múa, nô đùa, còn cháu phải ngồi suốt mùa hè trong cái kho khốn kiếp này. Bác Chuột Cống già suy nghĩ.
-Be-li-an-ca, nếu cháu muốn, bác sẽ giúp cháu. -Bác Chuột Cống âu yếm nói.
-Không ạ, -Be-li-an-ca trả lời buồn bã, -chẳng ai có thể giúp được cháu cả.
-ấy, cháu thấy không, bác có thể giúp được cháu đấy. Cháu có biết rằng trong tầng hầm dưới nhà kho của chúng ta là xưởng của bác thợ nhuộm không? Mà trong xưởng của ông ta có rất nhiều loại thuốc nhuộm. Xanh nước biển, xanh lá cây, màu da cam, màu hồng. Bác thợ nhuộm dùng các loại thuốc đó để nhuộm đồ chơi, những chiếc đèn lồng, những lá cờ, những ngôi sao bằng giấy để treo lên cây thông. Cháu hãy chạy ngay tới đó. Bác thợ nhuộm đi ra rồi, thuốc nhuộm còn ở trong xưởng.
-Nhưng chúng ta làm được gì ở đó ạ? -Be-li-an-ca hỏi.
-Cháu hãy xem đây, -bác Chuột Cống già trả lời.
Cô bé Be-li-an-ca không hiểu gì hết. Cô miễn cưỡng đi theo bác Chuột Cống già vào xưởng của bác thợ nhuộm. Ở đó, có những chiếc xô đựng các loại thuốc nhiều màu. Bác Chuột Cống nói với Be-li-an-ca:
-Trong chiếc xô này là thuốc màu xanh da trời, xô kia đựng thuốc màu xanh lá cây, trong xô này là thuốc màu đen, còn đây là màu đỏ thẫm. Riêng chiếc chậu kia đựng thuốc màu xám tuyệt vời. Cháu hãy lại đó, lặn ngập cả đầu xuống cháu sẽ có màu xám như các anh, chị của cháu đấy.
Be-li-an-ca rất vui mừng, chạy ngay lại phía chậu. Nhưng bỗng cô dừng lại vì cô rất sợ.
-Cháu sợ chết đuối mất, -cô bé chuột trắng nói.
- Đồ nhát gan! Có gì mà phải sợ! Nhắm mắt lại và lặn đi nhanh lên! -Bác Chuột Cống già nói với cộ Be-li-an-ca nhắm mắt và nhảy vào chậu thuốc màu xám.
- Đó, tốt rồi! -Bác Chuột Cống reo lên. -Chúc mừng cháu nhé! Thế là cháu không còn màu trắng nữa, mà là xám rồi. Bây giờ, cháu phải sưởi ấm lên. Hãy nhanh chóng vào giường nằm đi. Sáng mai, khi tỉnh dậy, cháu sẽ rất hạnh phúc.
Màu thuốc tai hại sáng ra, Be-li-an-ca vừa tỉnh giấc đã vội chạy ngay ra đống rác ạoi mình vào những mảnh gương vỡ ở đó. Oi, khủng khiếp quá! Cô đâu phải là màu xám, mà là màu vàng, vàng như hoa cúc, như lòng đỏ trứng, như chú gà con! Be-li-an-ca giận bác Chuột Cống già lắm.
-Thật là một bà già vô tích sự! -Cô gào tọ -Bác nhìn xem, bác đã làm tôi thành cái gì thế này! Bác đã nhúng tôi vào chậu thuốc vàng, và bây giờ, trên đường phố, trông tôi chắc khủng khiếp lắm.
-Thực ra, -bác Chuột Cống già kêu lên, -trong bóng tối, bác đã bị nhầm màu. Bây giờ bác đã thấy rõ trong cái chậu đó không phải là màu xám, mà là màu vàng.
- Đúng là mụ già ngốc nghếch, đui mù! Bác giết tôi rồi! -Cô bé Be-li-an-ca bất hạnh vẫn ti tỉ khóc.
-Tôi sẽ bỏ bác và không muốn nhìn thấy mặt bác nữa!
Và cô bé bỏ đi. Nhưng cô đi đâu bây giờ? ẩn nấp ở đâu được? Cả trên con đường ẩm ướt, trên những thảm cỏ xanh và trên tuyết trắng khắp nơi, bộ lông vàng sáng của cô cứ như phô bày ra vậy. Be-li-an-ca vừa chạy ra khỏi nhà kho, lập tức chú Mèo Đen đã rượt theo. Cô chạy trốn vào ngõ hẻm thì một tốp học sinh phát hiện ra ngay.
-Con chuột vàng! -Tốp học sinh reo lên. -Con chuột vàng, vàng, đẹp quá!
Và bọn trẻ ùa đuổi theo, dùng gạch, đá ném Be-li-an-cạ Đến góc phố, cả mấy chú chó cũng đuổi theo với lũ trẻ. Không một ai và chưa bao giờ nhìn thấy loài chuột vàng, nên ai cũng muốn tóm bằng được con chuột lạ lùng này.
-Bắt lấy! Bắt lấy nó! -Bọn trẻ hò hét sau lưng Be-li-an-ca.
Mệt mỏi, hốt hoảng, cô bé Be-li-an-ca suýt nữa bị tóm cổ. Nhưng ngôi nhà thân yêu của cô đây rồi. Ở đây, có mẹ cô đang sống. Trong cái hang thân yêu này, cô sẽ lại sống bình yên.
-Chào mẹ! -Cô nói. Bà mẹ nhìn cô rồi kêu lên một cách bực tức:
-Mày là ai? Cần gì? Ra khỏi đây đi!
-Mẹ Ơi! Mẹ Ơi! Đừng xua đuổi con! Con là con gái của mẹ đây mà. Con Be-li-an-ca của mẹ đây.
-Be-li-an-ca sao lại có màu vàng như mày. Be-li-an-ca của tao còn trắng hơn cả tuyết cợ Mày thì vàng như hoa cúc, như lòng đỏ trứng, như chú gà con. Tao không bao giờ có đứa con gái như vậy! Mày không phải là con gái tao. Đi khỏi đây ngay lập tức!
-Mẹ thân yêu, hãy tin đây là con mà. Con Be-li-an-ca bé bỏng của mẹ! Mẹ hãy nghe, con sẽ kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho mẹ nghe.
Nhưng lúc đó, các anh, chị cô đã chạy đến và họ bắt đầu đẩy cô ra khỏi hang. Chúng không sao đoán biết được đây chính lại là em gái chúng, nên đã cào cấu, cắn xé và đuổi cô đi.
-Cút ngay, mày từ đâu đến đây? Chúng tao không biết mày, mày là con nhà khác! Mày màu vàng, hoàn toàn không phải là Be-li-an-ca của chúng tao!
Làm sao bây giờ? Cô bé Be-li-an-ca đáng thương đành lủi thủi ra khỏi hang với hai hàng nước mắt giàn giụa. Cô mò mẫm dọc các hàng rào, mỗi bước đi lại bị gai tầm ma cào cứa. Nhưng chẳng bao lâu, cô đã ra đến bờ biển:
-Phải nhanh chóng rửa sạch thứ thuốc màu vàng quái gở này mới được!
Hôi cuôi: Cô bé Chuột Vàng và bác sĩ Ai-bô-lít
Không chậm trễ một phút, cô nhảy ngay xuống nước, lặn ngụp, bơi đi bơi lại, cào cào vào bộ lông, lấy cát chà sát, nhưng vô hiệu, cái màu đáng nguyền rủa không rời khỏi cộ Bộ lông vẫn giữ nguyên màu vàng như cũ. Trong khi run lẩy bẩy vì lạnh, cô chuột nhỏ bất hạnh ướt sũng bò lên bờ, ngồi trên cát mà khóc nức nở. Cô làm gì bây giờ? Đi đâu được? Mặt trời sắp lên. Tất cả mọi người sẽ lại nhìn thấy cô và lại đuổi theo cô và sẽ lại dùng đất, đá ném cô tới tấp, và rồi lại quát thét: "Bắt lấy, tóm lấy nó!".
-Không, như thế mình không thể chịu được nữa. Hay tốt hơn cả là trở lại chiếc lồng mà bữa nào đó mình đã bỏ ra đỉ Làm sao bây giờ, nếu như mình muốn sống mà không được, nếu như người mẹ thân yêu lại bực tức và đuổi mình đi?
Và cúi đầu buồn thảm, Be-li-an-ca tiến dần về phía ngôi nhà, nơi mà cậu bé Pen-ta đang sống. Dọc đường, cô gặp một chú chuột kỳ quặc, rất gầy gò, ốm yếu, nhẩy cò cò từng bước. Nhưng trên đuôi nó buộc một cái nơ rất đẹp. Be-li-an-ca hỏi cô bạn:
-Này chị Ơi, sao chị lại có cái nơ trên đuôi như vậy?
- Đấy không phải nơ đâu, mà là cái băng đấy, -chị chuột lạ trả lời, -chả là chị bị thương và đến bác sĩ Ai-bô-lít, bác sĩ băng cho chị như thế đấy. Em thấy không, hôm qua, chị rơi vào chiếc bẫy chuột và chiếc bẫy đã kẹp vào đuôi chị đau như vậy đấy. Chị giật mạnh, thoát khỏi được chiếc bẫy và chạy ngay đến bác sĩ. Bác sĩ đã bôi lên đuôi chị một thứ thuốc mỡ tuyệt vời nào đó và bây giờ không còn đau nữa. Rất cám ơn bác ấy. ại, một ông bác sĩ quý hóa và tốt bụng làm sao! Và em có biết không, bác ấy biết nói tiếng chuột: hiểu rất tốt ngôn ngữ của loài chuột.
-Bác sĩ sống ở đâu? -Cô bé Chuột Vàng hỏi chị chuột không quen nọ.
-Ở gần đây, trên quả đồi sau góc kia mà. ạ thế chẳng hóa ra em không biết bác sĩ Ai-bô-lít sống ở đâu à? Tất cả thú vật đều biết bác ấy: những chú chó, ngựa, thỏ, nhím... Ốm đau đều đến nhờ bác sĩ chữa bệnh và bác chữa khỏi cho tất cả. Nhưng cô bé Chuột Vàng không đủ kiên nhẫn nghe hết những lời nói đó đã chạy biến đi. Cô chạy đến nhà bác sĩ, bấm chuông trên cửa. Chó Gâu Gâu ra mở cửa. Nhà bác sĩ rất đông bệnh nhân: một chú bé dê rừng nào đó, hai chú rùa, hải cẩu, chú gà trống bị băng ở cổ và chú quạ với chiếc cánh vừa được khâu lại. Khi cô bé chuột kể cho bác sĩ nghe rằng cô muốn trở lại trắng như xưa, bác sĩ cười và nói:
-Bác sẽ không chữa cho cháu đâu! Cứ giữ nguyên bộ lông vàng thế mãi mãi! Bác rất thích bộ lông vàng của cháu. Bộ lông vàng óng và đẹp biết bao!...
-Nhưng vì bộ lông này sẽ giết hại cháu! -Cô bé chuột thốt lên trong nước mắt. -Nếu cháu ra đường, lập tức đàn chó lại đuổi bắt cháu hoặc Mèo Đen sẽ vồ cháu ngay.
-Toàn chuyện nhảm nhí! -Bác sĩ nói.
-Cháu sẽ sống với bác ở đây và sẽ chẳng ai đụng đến cháu. Cháu đi dạo trên các đường phố làm gì. Đây, cho cháu ngôi nhà nhỏ trong tủ chè ấy; ở đó có hai chú thỏ và một bác sóc rụng hết răng. Ở với bác cháu sẽ rất thoải mái, và chúng ta sẽ gọi cháu là Phít-gia. Cái tên đó có nghĩa là: Chuột Vàng.
-Thôi được, -cô bé nói, -cháu đồng ý. Cháu vô cùng sung sướng vì sẽ có những người bạn tuyệt vời như vậy.
Và cô bé ở lại sống với bác sĩ, trong ngôi nhà nhỏ đầy đủ tiện nghi của mình. Tất cả những con thú đều yêu mến cô: cả chó Gâu Gâu, vịt Ki-ca, cả vẹt Ca-ru- đô và khỉ Chi-chí. Và chẳng bao lâu, cô đã học thuộc bài hát vui vẻ để cùng hát với chúng:
-Ôi-ta ri-ta, ti-ta đri-ta! ại-van- đa- đa, ai-van- đa! Bác Ai-bô-lít thân yêu của chúng ta, Chúng cháu không bao giờ bỏ bác, đi xa!
Hết