Ánh sáng buổi sớm mai chiếu qua cành lá, rọi vào chú bé Bura- ti-nô đang bị treo ngược trên cành sồi. Cỏ xanh mướt; sương đọng trên những cánh hoa màu xanh. Cô bé tóc xanh lại hiện ra bên cửa sổ. Cô giụi mắt, rồi mở to đôi mắt rất đẹp còn ngái ngủ. Cô ấy là con búp bê đẹp nhất của gánh múa rối Caraba Baraba. Cô không chịu được những sự hành hạ của lão chủ, nên đã bỏ trốn đi; cô đến ở một khu rừng, trong một căn nhà hẻo lánh. Tất cả súc vật, chim muông trong rừng, cả mấy loài sâu bọ đều yêu mến cô, có lẽ tại cô vừa dịu dàng vừa có giáo dục. Chúng mang về cho cô tất cả những thứ cần dùng để sinh sống. Chuột trũi kiếm những thứ củ ngon. Chuột nhắt mang về nào đường, nào phó mát, cả những khoanh xúc-xích nữa. Con chó xù tốt bụng ác-ti-môn thì tặng cô bánh bơ. Chim khách ra chợ lấy trộm về cho cô sô-cô-la bọc giấy bạc. Các chú ếch khiêng về những vỏ hồ đào đầy nước chanh.
Chim ưng cung cấp thịt nướng chả. Bọ dừa khuân về các thứ hoa quả. Bươm bướm tặng cô các thứ phấn hoa để cô trang điểm. Con nai cấp thuốc đánh răng và dầu nhờn để bôi cánh cửa sao cho nó khỏi kêu. Chim én có trách nhiệm giết sâu bọ, ruồi muỗi quanh nhà... Cô bé tóc xanh vừa mở mắt thì thấy ngay Buratino đang bị treo dốc ngược đầu xuống đất. Hai tay ôm lấy đầu, cô kêu thét lên:
- Ối trời ôi, kìa!
Chó xù tinh khôn đã hiện ra ngay dưới cửa sổ, vẫy vẫy tai.
Nó vừa cắt xong đám lông ở phía sau lưng - ngày nào nó cũng cắt lông như thế. Lông nó ở phía trước ngực chải kỹ, túm lông đuôi tết một dải băng đen, chân trước đeo một cái đồng hồ bằng bạc.
- Có tôi đây!
Antimo dúm mũi lại, hếch môi trên, để lộ mấy cái răng trắng nhởn. Cô bé bảo:
- Antimo ơi, chạy đi gọi ai giúp sức đi. Tháo ngay chú bé Buratino xuống, đem vào nhà, rồi đi gọi thầy thuốc...
- Xin vâng.
Antimo vội vã chạy đi ngay, cát dưới đất bay tứ tung. Nó chạy đến tổ kiến, cất tiếng sủa để gọi cả họ hàng nhà kiến dậy. Nó cắt bốn trăm con kiến leo lên cắn đầu dây trói Buratino. Lập tức, bốn trăm con kiến kéo thành một hàng dài leo lên cây sồi cắt sợi dây. Lúc Buratino rơi xuống đất, Antimo giơ hai chân trước đỡ lấy, rồi khiêng vào trong nhà, đặt chú bé lên giường. Xong đây đấy, nó tất tả băng qua bụi rậm trong rừng để gọi thầy thuốc Cú cao tay, y tá cóc và cô lang bọ ngựa; cô bọ ngựa khô đét như một cành cây héo. Thầy cú áp tai vào ngực Bu-rati- nô để nghe.
Thầy nói khe khẽ:
- Thập tử nhất sinh.
Nói rồi, thầy ngả đầu ra đằng sau. Cóc thì lấy chân đấm bóp cho Buratino. Hai con mắt lồi mơ màng nhìn khắp xung quanh.
Cóc mở miệng to tướng, ấp a ấp úng:
- Còn sống được.
Cô lang bọ ngựa giơ bàn tay như là cỏ khô sờ vào Buratino.
Cô thở dài:
- Chỉ có hai điều:
một là còn sống, hai là đã chết rồi. Nếu còn sống thì một là sống được lâu, hai là không sống được mấy nữa.
Nếu đã chết thì một là có thể cứu sống được, hai là chịu bó tay.
Thầy cú lên tiếng:
- Rõ khéo lang băm.
Rồi cú xoè đôi cánh mềm mại bay lên căn gác tối tăm. Cóc ta tức quá, gai da phồng cả lên. Nó kêu:
- Đồ... đồ... ngốc!
Nói rồi, cóc lê bụng phệ nhảy xuống cái hầm ẩm ướt. Cô lang bọ ngựa biến thành nhánh cỏ khô, lủi ra phía ngoài cửa sổ. Cô bé chắp hai bàn tay xinh xắn lại, hỏi:
- Thế bây giờ tôi biết chữa chạy làm sao?
Cóc ở dưới hầm nói ra:
- Cho uống dầu tẩy.
Cú ở trên gác phá lên cười, có vẻ chế giễu:
- Trời ơi, dầu tẩy!
Cô bọ ngựa ở ngoài cửa nói vào:
- Dầu tẩy cũng được, không dầu tẩy cũng xong.
Lúc ấy Buratino, da sầy, đầy vết tím bầm, rên rỉ:
- Không uống thuốc tẩy đâu. Tôi khỏi hẳn rồi.
Cô bé tóc xanh cúi xuống, thương hại bảo:
- Thôi, em chịu khó, bịt mũi lại mà uống.
- Không đâu! Chả uống đâu! Chả uống đâu!
- Uống rồi chị cho một miếng đường...
Nghe thấy thế, một chú chuột Bạch vội leo lên giường, tay cầm một miếng đường. Cô bé lại bảo:
- Có uống thì mới ăn đường chứ!
- Đường cơ!
- Em phải ngoan. Không uống thuốc, nhỡ chết thì sao...
- Chết còn hơn uống dầu tẩy...
Cô bé lấy giọng người lớn nghiêm nghị bảo:
- Em bịt mũi lại, mắt nhìn lên trần nhà... Nào... một, hai, bạ..
Cô dốc liều thuốc tẩy vào mồm Buratino, nhét luôn một miếng đường rồi cô hôn thằng bé:
- Đấy, thế là xong rồi.
Chó xù Antimo vốn thích cái gì cũng tốt đẹp cả, thấy vậy, nó cắn lấy đuôi, quay tít. Trông nó quay thật chả khác gì một con quay có hàng nghìn chân, nghìn tai, nghìn mắt sáng long lanh.
Chim ưng cung cấp thịt nướng chả. Bọ dừa khuân về các thứ hoa quả. Bươm bướm tặng cô các thứ phấn hoa để cô trang điểm. Con nai cấp thuốc đánh răng và dầu nhờn để bôi cánh cửa sao cho nó khỏi kêu. Chim én có trách nhiệm giết sâu bọ, ruồi muỗi quanh nhà... Cô bé tóc xanh vừa mở mắt thì thấy ngay Buratino đang bị treo dốc ngược đầu xuống đất. Hai tay ôm lấy đầu, cô kêu thét lên:
- Ối trời ôi, kìa!
Chó xù tinh khôn đã hiện ra ngay dưới cửa sổ, vẫy vẫy tai.
Nó vừa cắt xong đám lông ở phía sau lưng - ngày nào nó cũng cắt lông như thế. Lông nó ở phía trước ngực chải kỹ, túm lông đuôi tết một dải băng đen, chân trước đeo một cái đồng hồ bằng bạc.
- Có tôi đây!
Antimo dúm mũi lại, hếch môi trên, để lộ mấy cái răng trắng nhởn. Cô bé bảo:
- Antimo ơi, chạy đi gọi ai giúp sức đi. Tháo ngay chú bé Buratino xuống, đem vào nhà, rồi đi gọi thầy thuốc...
- Xin vâng.
Antimo vội vã chạy đi ngay, cát dưới đất bay tứ tung. Nó chạy đến tổ kiến, cất tiếng sủa để gọi cả họ hàng nhà kiến dậy. Nó cắt bốn trăm con kiến leo lên cắn đầu dây trói Buratino. Lập tức, bốn trăm con kiến kéo thành một hàng dài leo lên cây sồi cắt sợi dây. Lúc Buratino rơi xuống đất, Antimo giơ hai chân trước đỡ lấy, rồi khiêng vào trong nhà, đặt chú bé lên giường. Xong đây đấy, nó tất tả băng qua bụi rậm trong rừng để gọi thầy thuốc Cú cao tay, y tá cóc và cô lang bọ ngựa; cô bọ ngựa khô đét như một cành cây héo. Thầy cú áp tai vào ngực Bu-rati- nô để nghe.
Thầy nói khe khẽ:
- Thập tử nhất sinh.
Nói rồi, thầy ngả đầu ra đằng sau. Cóc thì lấy chân đấm bóp cho Buratino. Hai con mắt lồi mơ màng nhìn khắp xung quanh.
Cóc mở miệng to tướng, ấp a ấp úng:
- Còn sống được.
Cô lang bọ ngựa giơ bàn tay như là cỏ khô sờ vào Buratino.
Cô thở dài:
- Chỉ có hai điều:
một là còn sống, hai là đã chết rồi. Nếu còn sống thì một là sống được lâu, hai là không sống được mấy nữa.
Nếu đã chết thì một là có thể cứu sống được, hai là chịu bó tay.
Thầy cú lên tiếng:
- Rõ khéo lang băm.
Rồi cú xoè đôi cánh mềm mại bay lên căn gác tối tăm. Cóc ta tức quá, gai da phồng cả lên. Nó kêu:
- Đồ... đồ... ngốc!
Nói rồi, cóc lê bụng phệ nhảy xuống cái hầm ẩm ướt. Cô lang bọ ngựa biến thành nhánh cỏ khô, lủi ra phía ngoài cửa sổ. Cô bé chắp hai bàn tay xinh xắn lại, hỏi:
- Thế bây giờ tôi biết chữa chạy làm sao?
Cóc ở dưới hầm nói ra:
- Cho uống dầu tẩy.
Cú ở trên gác phá lên cười, có vẻ chế giễu:
- Trời ơi, dầu tẩy!
Cô bọ ngựa ở ngoài cửa nói vào:
- Dầu tẩy cũng được, không dầu tẩy cũng xong.
Lúc ấy Buratino, da sầy, đầy vết tím bầm, rên rỉ:
- Không uống thuốc tẩy đâu. Tôi khỏi hẳn rồi.
Cô bé tóc xanh cúi xuống, thương hại bảo:
- Thôi, em chịu khó, bịt mũi lại mà uống.
- Không đâu! Chả uống đâu! Chả uống đâu!
- Uống rồi chị cho một miếng đường...
Nghe thấy thế, một chú chuột Bạch vội leo lên giường, tay cầm một miếng đường. Cô bé lại bảo:
- Có uống thì mới ăn đường chứ!
- Đường cơ!
- Em phải ngoan. Không uống thuốc, nhỡ chết thì sao...
- Chết còn hơn uống dầu tẩy...
Cô bé lấy giọng người lớn nghiêm nghị bảo:
- Em bịt mũi lại, mắt nhìn lên trần nhà... Nào... một, hai, bạ..
Cô dốc liều thuốc tẩy vào mồm Buratino, nhét luôn một miếng đường rồi cô hôn thằng bé:
- Đấy, thế là xong rồi.
Chó xù Antimo vốn thích cái gì cũng tốt đẹp cả, thấy vậy, nó cắn lấy đuôi, quay tít. Trông nó quay thật chả khác gì một con quay có hàng nghìn chân, nghìn tai, nghìn mắt sáng long lanh.