Trang

【Chiếc chìa khoá vàng (hay truyện ly kỳ của Buratino)】 ● Trên đường về nhà, Buratino gặp hai gã ăn xin: mèo Badilio và cáo Alisa

Sáng tinh mơ hôm sau, Buratino đếm lại số tiền. Bàn tay nó có bao nhiêu ngón thì nó có bấy nhiêu đồng tiền vàng: 

năm đồng. Nó vừa chạy về nhà vừa nhảy nhót, bàn tay nắm chặt năm đồng tiền. Nó khe khẽ nói một mình: 

- Mình sẽ mua một cái áo mới cho bố. Mình sẽ mua một đống tướng những bánh mật ong, những con gà bằng đường phèn. 

Lúc rạp múa rối cùng những lá cờ phần phật bay đã khuất, nó thấy hai gã ăn xin kéo lê gót trên con đường bụi mù: 

cáo Alisa đi khập khiễng ba chân và mèo Badilio mù cả hai mắt. Không phải là con mèo Bu-rati-nô gặp hôm qua ở ngoài phố. Con này cũng tên là Badilio, cũng có vằn. Buratino định mặc kệ chúng nó, nhưng cáo Alisa đã cất tiếng nói, giọng ngon ngọt: 

- Chào chú Buratino, chú đi đâu mà vội thế? 

- Về nhà đây, về nhà bố tớ đây. 

Cáo thở dài nói, giọng càng ngon ngọt hơn: 

-Không biết bố chú còn sống không. Tội nghiệp bác Carlo quá. Chẳng bao giờ bác khổ như lúc này, vừa đói lại vừa rét. 

Buratino xòe bàn tay cho cáo xem năm đồng tiền vàng. 

- Thế có cái này thì sao? 

Thấy tiền vàng, cáo bỗng nhiên giơ chân lên, còn mèo thì giương thao láo hai con mắt sáng như hai ngọn đèn xanh lè. Bura- ti-nô chẳng thấy điều ấy. 

- Chú Buratino ngoan quá... Chỗ tiền ấy, chú định dùng làm gì? 

- Tớ sẽ mua cho bố một cái áo mới... mua một quyển sách vỡ lòng nữa. 

Cáo lắc đầu nói: 

- Sách vỡ lòng à? Học để làm quái gì! Tớ, tớ đã học chán rồi đây, kết quả thế này này: 

tớ chỉ còn đi ba chân. 

Mèo Badilio nhổ toẹt một bãi nước bọt ra vẻ giận dữ lắm. 

Nó nói: 

- Sách vỡ lòng! Học với chả hành, mù mẹ nó cả hai mắt đây này. 

Bên đường cái, quạ già đậu trên cành cây khô. Quạ nghe ngóng câu chuyện rồi kêu: 

- "Quà! Quà!" Láo! Láo! 

Tức thì mèo nhảy phốc lên cây, đạp quạ một cái. Quạ ngã giúi xuống, vội bay đi, lông đuôi rơi tơi tả. Badilio lại giả vờ mù cả hai mắt. Buratino thấy vậy lạ lùng hỏi: 

- Sao mày lại đánh nó thế? 

Mèo đáp: 

- Mắt tớ có trông thấy gì đâu. Tớ tưởng có con chó ở trên cây... 

Cả ba cùng đi trên con đường đầy bụi. Cáo bảo: 

- Chú bé này, chú đã thông minh lại ngoan ngoãn. Chú có thích được nhiều tiền gấp mười thế này không? 

- Sao lại không? Nhưng làm thế nào? 

- Dễ như bỡn. Cứ đi theo chúng tớ. 

- Đi đâu cơ? 

- Đến xứ Ngu Si. 

Buratino nghĩ một lát rồi trả lời: 

- Không. Tớ muốn về thẳng nhà. 

Cáo bảo: 

- Không thì thôi, có dây nào buộc dính mày với chúng tao đâu. Không đi thì thây kệ. 

Mèo lẩm bẩm: 

-Thây kệ mày. 

Cáo bảo: 

- Mày dại thì mặc xác. 

Mèo cũng lẩm bẩm: 

- Mày dại thì mặc xác. 

- Năm đồng tiền vàng sẽ biến thành một đống vàng. 

Buratino đứng lại, mồm há hốc, nó nói: 

- Chỉ nói láo. 

Cáo ngồi xuống liếm lông rồi bảo Buratino: 

- Để tớ cắt nghĩa cho mà nghe. Ở xứ Ngu Si có một cách đồng gọi là cánh đồng Kỳ Diệu. Đến đấy, mày chỉ việc đào một cái lỗ rồi nhắc lại ba lần câu: 

“Correct, Perfect". Mày đặt đồng tiền vàng vào lỗ, đắp kín đất, trên rắc tí muối. Xong đâu đấy, tưới nước vào rồi đi ngủ. Thế là sáng hôm sau, sẽ mọc lên một cái cây, mỗi cái lá là một đồng tiền vàng. Hiểu chưa? 

Buratino giãy nảy: 

- Nói phét? 

Cáo quay mõm đi bảo mèo: 

- Thôi đi, Badilio. Nó không muốn nghe mình thì thôi, chả nói nữa... 

Buratino kêu lên: 

- Có, có, tớ có nghe mà!.... Nào, mau mau đến xứ Ngu si đi!....