Trang

【Chiếc chìa khoá vàng (hay truyện ly kỳ của Buratino)】 ● Bác Joseph cho bác Carlo thanh củi biết nói

Vừa lúc ấy, bác Carlo là người bạn già của bác Joseph bước vào nhà. Bác Carlo vốn là một tay chơi đàn đại phong cầm. 

Ngày trước, bác Carlo đầu đội cái mũ rộng vành, lang thang tỉnh này sang tỉnh khác với một cái đàn phong cầm tuyệt đẹp để kiếm ăn bằng tiếng đàn, câu cạ Bây giờ bác đã già lại yếu, đàn thì gãy từ đã lâu rồi. Bác vừa bước vào vừa nói: 

- Ấy, chào bác Joseph, bác làm gì mà bò lê bò càng thế? 

Bác Joseph vừa đáp vừa lấm lét nhìn thanh củi: 

- Bác ạ, mất cái đinh ốc nhỏ rồi, rơi chỗ quái nào chẳng biết nữa! Còn bác, dạo này ra sao? 

Bác Carlo trả lời: 

- Khổ lắm bác ạ. Đã nghĩ nát óc mà chẳng biết sống cách nào. 

Bác xem có cách gì giúp tôi, hay mách hộ ý kiến... 

Bác Joseph nghĩ thầm: 

“Mình phải tống quách cái thanh củi đáng nguyền rủa này đi mới được", rồi vui vẻ bảo bạn:

- Khó gì! Khó gì! Đấy, bác nhìn thanh củi trên bàn mà xem, đẹp tuyệt! Bác Carlo ạ, bác lấy mang về xem... 

Bác Carlo buồn bã đáp: 

- Được. Nhưng để làm gì? Cái xó nhà tôi, đến lò sưởi cũng không có mà đốt củi. 

- Không phải nói bông đâu, bác về lấy con dao nhọn, gọt một con búp bê, rồi dạy nó nói mấy câu ba lơn, dạy nó hát múa. Thế rồi bác đem nó ra phố làm trò, thế là bác có cơm ăn, rượu uống. Lúc ấy, bỗng nghe thấy một tiếng reo vui vẻ, từ phía thanh gỗ ở trên bàn: 

- Phải đấy! ý kiến của bác Mũi Xanh hay quá! Hoan hô! Bác Joseph sợ run lẩy bẩy, còn bác Carlo chỉ hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn xung quanh. Tiếng nói ấy ở đâu? Rồi bác bảo bác Joseph: 

- Được, tôi nghe bác. Bác đưa thanh củi tôi xem thử. 

Bác Joseph cầm thanh củi, giúi vội vào tay ông bạn. 

Không biết vì bác nhỡ tay, hay vì thanh củi tự nó nhảy lên một cái, mà nó cộc đánh chát vào đầu bác Carlọ Bác cáu tiết: 

- Cho cái kiểu ấy à? 

- Xin lỗi bác, không phải tôi định va vào đầu bác đâu. 

- Thế ra tự tôi làm cộc chắc! 

- Không, không phải thế... chắc là tại thanh củi nó đập bác đấy. 

- Láo, chính bác đập vào đầu tôi. 

- Chẳng phải tôi... 

- Xưa nay tôi vẫn biết bác là người nát rượu. Nay lại biết thêm bác là kẻ nói dối nữa. 

Bác Joseph giận quá, thét lên: 

- À, anh này muốn gây sự hả? Có giỏi thì lại đây! 

- Lại đây, tao vặn mũi mày! 

Thế là hai bác cáu tiết, nhảy xổ vào đánh nhau. Bác Carlo túm lấy mũi bác Joseph, còn bác Joseph thì nắm lấy mớ tóc mai đã bạc của bác Carlọ Hai bác cứ thế thụi nhau. Một giọng nói xúc xiểm the thé phát lên từ thanh củi: 

- Cứ đánh nhau đi! Đánh nhau nữa đi! 

Được một lúc, hai ông bạn già mệt lử. Bác Joseph bảo: 

- Thôi, dàn hoà nhé! 

- Được, dàn hoà! 

Hai người ôm hôn nhau. Bác Carlo cầm thanh củi mang về nhà.