Trang

【Chiếc chìa khoá vàng (hay truyện ly kỳ của Buratino)】 ● Buratino đến xứ Ngu Si

Cô bé tóc xanh đến bên cửa buồng kín: 

- Buratino ơi, em đã hối lỗi chưa? Nó đang tức lắm, óc nó còn đang mải nghĩ tận đâu đâu: 

- Hối cóc gì, đừng có hòng. 

- Thế thì em phải nhốt đến sáng mai. Cô bé bỏ đi, lòng rất phiền muộn. Đêm xuống, cú rúc trên gác. Cóc nhảy ra ao đầm bụng xuống nước, dưới ánh trăng mờ. Cô bé lên giường nằm, khóc mãi rồi mới ngủ được. Antimo ngủ bên cửa, đuôi phủ trên mõm. 

Trong nhà, chiếc đồng hồ quả lắc báo nửa đêm. Dơi liền bay sà xuống. Nó nói thầm bên tai Buratino: 

- Đế n giờ rồi, Buratino ơi, trốn đi! ở góc buồng có cái lỗ chuột đấy. Chui ra thì đến được hầm. Tớ đợi cậu ở ngoài rừng thưa. 

Dơi nói xong, bay vù qua cửa sổ. Buratino chạy vội đến góc buồng, vướng đầy mạng nhện. Nhện giận điên lên, thổi phì phì. 

Buratino chui qua cái lỗ để sang hầm. Đường cái hẹp dần lại, nó lách mãi mới đi được. Bỗng nó lăn tõm vào trong hầm, suýt nữa thì mắc vào bẫy chuột. Nó giẫm phải đuôi con rắn nước vừa nốc cả bình sữa đầy trong buồng ăn. Nó chui qua cái lỗ mèo, rồi chạy vút ra khu rừng thưa. Dơi ta đang bay nhẹ nhàng trên những đóa hoa xanh. 

- Buratino! Theo tớ, theo tớ đến xứ Ngu Si! 

Vốn loài dơi không có đuôi, nên không bay thẳng được như giống chim. Nó bay cao lại bay thấp, nó có đôi cánh màng, miệng lúc nào cũng há hốc để đớp muỗi và bướm đêm. Vừa bay vừa bắt mồi. Nó trông giống con quỷ. Buratino chạy theo dơi, cỏ ngập đến tận cổ. Cây chẻ ba ướt sũng quất mạnh vào má nó. Bỗng dơi bay bổng lên mặt trăng tròn rồi kêu to: 

- Tớ dẫn nó đến đây rồi. 

Vừa lúc ấy, Buratino ngã bổ nhào, lăn xuống một cái dốc. 

Nó lăn, lăn mãi, sau vướng phải một bụi cây. Nó ngồi dậy, da nó sây sát, mồm đầy cát, hai mắt mở to. 

- À! Cậu đây rồi. 

Nó thấy mèo Badilio và cáo Alisa ngồi trước mặt. Cáo bảo: 

- Chú bé Buratino dũng cảm này rơi từ trên cung trăng xuống chắc? 

Mèo lấy giọng đau đớn nói: 

- Nó còn sống thì cũng lạ nhỉ! 

Buratino nhìn thấy chân phải của mèo quấn một miếng giẻ và đuôi cáo bê bết những bùn thì đâm nghi, nhưng nó lại quên ngay. Nó mừng lại gặp hai anh bạn cũ. Cáo nói: 

- Trong cái rủi, có lúc có cái hay, ít nhất cậu cũng đến được xứ Ngu Si rồi... 

Nói xong, cáo lấy chân chỉ một cái cầu hư nát bắc qua một con suối đã gần cạn. Bên kia suối, gạch vụn ngổn ngang từng đống. Nhiều ngôi nhà đổ nát. Cây cối khô héo, cành gãy sạch cả. 

Những gác chuông xiêu vẹo ngả nghiêng tứ phía. Cáo vừa liếm lông vừa nói ngon ngọt: 

- Ở thành phố kia, người ta bán áo rất diện, lót da thỏ mà bác Carlo rất cần. Có cả sách vỡ lòng, tranh tô màu nữa. úi trời, vô số là bánh ngon nhé. Lại có những con gà đường phèn cắm trên que mới tuyệt làm sao! À, cậu chưa đánh mất tiền chứ? 

Cáo nâng Buratino đứng dậy. Nó giơ bàn chân đầy nước dãi lau sạch cho Buratino rồi dắt chú bé đi qua cái cầu hư nát. 

Mèo Badilio khập khiễng bước theo sau, mặt mày cau có. Đang giữa đêm khuya, mà ở xứ Ngu Si này, chẳng ai ngủ cả. Trong một phố bẩn thỉu, quanh co, mấy con chó gầy giơ xương đang đi quanh quẩn, lông thì xám xịt, bẩn gớm ghiếc. Chúng nó đói và rét quá cứ ngáp ngắn ngáp dài. 

- Gâu! Gâu! Trời ơi, khổ đến đâu! 

Mấy con dê trụi lông, gặm cỏ bám đầy bụi bên vệ hè, đuôi ve vẩy: 

- Mê-ê-ê-ê!.... Khốn khổ ghê!.... 

Một con bò cúi gằm đầu xuống. Nó gầy quá, xương như thò cả ra ngoài. Nó mơ mơ màng màng kêu: 

- Bò- Ò- Ò!.... Khổ ra trò! 

Mấy con chim sẻ rụng gần hết lông, đậu trên đống rác; giá có ai giẫm lên chúng nó, chúng nó cũng chả buồn bay. Mấy con gà trụi gần hết lông đuôi, tập tễnh đi vì mệt quá. Ở góc phố, những con chó cảnh sát mõm to, dữ tợn, đứng nghiêm, 85 86 đầu đội mũ ba sừng, cổ đeo một chuỗi hạt. Chúng nhìn bầy súc vật đói khát, ghẻ lở, thét to: 

- Đi đi! Rẽ tay phải. Cút mau! 

Cáo ké o Buratino lảng ra phía xa. Chúng nó trông thấy mấy con mèo béo quay, mắt đeo kính, khoác tay mấy con mèo cái đội mũ rất đẹp, đang đi chơi mát dưới ánh trăng. Một con cáo phì nộn, mũi hếch lên, ra vẻ quan trọng nhởn nhơ, kè kè bên cạnh con cáo vợ kiêu căng. Nó là tỉnh trưởng tỉnh này. Vợ nó ôm một bó hoa dạ hương. Cáo Alisa thì thầm: 

- Đấy, những người đang đi chơi kia, họ trồng cây tiền ở cánh đồng Kỳ Diệu đấy. Đêm nay là đêm cuối cùng. Sáng mai, cậu ra hái, rồi tha hồ mà mua các thứ. Mau lên! 

Cáo và mèo dẫn Buratino đến một khoảng đất rộng, đầy những mảnh bình vỡ, giày hỏng, guốc vỡ, giẻ rách. Hai gã nói liến thoắng, cướp lời nhau: 

- Cậu đào một cái hố... 

- Đặt tiền vàng vào. 

- Rắc muối lên trên. 

- Ra ao múc nước, tưới cẩn thận. 

- Nhớ phải nói câu: 

“Correct, Perfect"... 

Buratino gãi gãi cái mũi đầy những mực: 

- Được... chúng mày lùi ra xa đã. 

Cáo bảo: 

- Trời ơi, chúng tao chẳng thèm xem mày chôn tiền chỗ nào đâu! 

Mèo nói: 

- Chúng tao chẳng thèm nhìn. 

Mèo và cáo lui ra xa, nấp sau một đống rác. Buratino đào một cái lỗ. Nó thì thầm ba lần câu thần chú, rồi đặt bốn đồng tiền vàng xuống. Nó lấp đất lên, móc túi lấy một dúm muối rắc lên trên. Nó ra ao vốc một vốc nước vào lòng bàn tay, tưới lên mặt đất. 

Rồi nó ngồi chờ cây mọc...