Trang

【Chiếc chìa khoá vàng (hay truyện ly kỳ của Buratino)】 ● Cuộc đánh nhau ghê gớm bên ven rừng

Tay lão Caraba Baraba dắt hai con chó cảnh sát. Lúc trông thấy bọn trẻ chạy trốn, lão há to miệng kêu: 

- Gớm nhỉ! Rồi lão thả chó ra. Hai con chó hung dữ lúc đầu chỉ bới bới hai chân sau hất tung đất lên. Chúng nó chẳng thèm gầm gừ. Chúng chắc ở sức mình, nên cũng chẳng thèm nhìn bọn trẻ. Chúng lừ lừ tiến đến phía Buratino, Antimo, Piero và Manvina đang đứng lại, chết khiếp. Tưởng đến toi mạng cả. Lão Caraba Baraba khuỳnh khuỳnh hai chân, đi theo hai con chó săn. Râu lão lúc lúc lại chui ra khỏi túi áo, cuốn lấy chân lão. Antimo quặp đuôi vào hai chân sau, sủa inh ỏi. Manvina vẫy tay kêu: 

- Sợ quá! Sợ quá! 

Piero nhìn Manvina, nghĩ bụng thế là đứt rồi. Buratino là người đầu tiên trở lại bình tĩnh. Nó hét lên bảo Piero: 

- Dắt Manvina chạy mau ra phía hồ, ở đó có đàn thiên nga đấy. Còn ác-ti -môn, vứt đồ đạc xuống đất, tháo đồng hồ ra, sửa soạn đánh nhau đi. 

Manvina nghe thấy thế, liền nhảy xuống đất, vén cái váy dài chạy ra phía hồ. Piero chạy theo sau. Antimo trút đồ đạc xuống, tháo đồng hồ và cả cái băng tết đuôi nữa. Nó nhe hàm răng trắng nhởn, nhảy sang bên trái một cái, nhảy sang bên phải một cái để cho dẻo bắp thịt; rồi như để chờ đợi, nó bới bới, hai chân sau hất đất bắn tung lên. Buratino leo lên một cây thông trơ trọi gần đấy. Nó ở trên ngọn cây, gân cổ hét: 

- Hỡi súc vật, hỡi chim muông, sâu bọ! Chúng tớ bị tấn công đây. Hãy đến cứu đoàn quân múa rối vô tội này. 

Hai con chó săn tức thì xông tới Antimo cùng một lúc. Chó xù nhanh nhẹn né sang một bên, cắn vào đuôi một con, cắn vào đùi con kia một miếng. Hai con chó săn quay trở lại, nặng nề; chúng lại xông vào chó xù. Antimo nhảy vọt lên, thành thử chó săn chui dưới chân nó; nó lại cắn được một con vào sườn, con kia bị một miếng vào lưng. Lần thứ ba, chó săn xông tới. Antimo kéo lê đuôi dưới đất, cứ thế quay tít trên đất, có khi để chó săn đến gần, rồi nhảy phốc sang một bên, ngay dưới mũi chúng nó. Chó săn giận lắm, đuổi theo Antimo, không vội vàng, nhưng rất kiên quyết; còn chúng nó thà chết, chứ không chịu tha con chó xù tinh khôn kia. Lúc ấy, lão Caraba Baraba đến gần cây thông, nắm lấy thân cây, cố sức rung. 

- Xuống ngay, xuống ngay! 

Buratino lấy chân, lấy tay, lấy răng bám chặt vào một cành cây. Lão Caraba Baraba rung mạnh quá, quả thông lúc lắc rất mạnh. Quả thông này vốn nặng, to bằng quả dưa con, lại có gai. Nó mà rơi trúng đầu thì... ái! ái!.... Buratino bám lấy cành, cũng đau lắm. Nó thấy Antimo mỗi lúc một mệt mỏi, chậm chạp, lưỡi thè ra như một miếng giẻ đỏ. Lão Caraba Baraba mở to mồm hét: 

- Giả tao cái chìa khóa đây! 

Buratino leo lên cành cây, với được một quả thông khá to, nó lấy răng cắn cái cuống. Lão Caraba Baraba rung càng mạnh. 

Bỗng... bộp... một quả rơi trúng giữa mồm lão. Lão ngã phịch xuống đất. Buratino ngắt một quả nữa; quả này rơi trúng giữa sọ lão già... bốp... như rơi vào một cái trống. Buratino lại kêu: 

- Chúng tớ bị tấn công! Hãy cứu đoàn quân múa rối vô tội này. 

Thoạt tiên, đàn chim én bay đến cứu. Chúng nó bay lượn trước mắt hai con chó săn. Chó há mõm đớp, nhưng én có phải là ruồi đâu! Chim bay sạt qua mõm chúng, như một tia chớp. Từ trên đám mây hình đầu mèo, một con diều hâu xám xịt đâm bổ xuống. 

Diều hâu này thường ngày vẫn săn thịt cho Manvina. Nó cắm móng nhọn vào lưng một con chó săn; đôi cánh rộng lớn xòe ra, nó lấy đà nhấc con chó lên cao, rồi giữa chừng thả xuống. Con chó săn rơi xuống đất, kêu ăng ẳng. Antimo lấy ngực xô con kia ngã, cắn một miếng, rồi nhảy phắt ra đằng sau. Nó chạy vòng tròn quanh gốc cây thông. Hai con chó săn mệt lử, lại bị thương, đuổi theo sau. 

Đàn cóc cũng kéo đến giúp Antimo. Các cậu còn lôi theo hai bác rắn nước đã già, mắt chả trông thấy gì nữa. Thế nào thì hai bác cũng sắp chết, hoặc chết giúi dưới gốc cây, hoặc chui vào bụng cò; cho nên theo lời khuyên của cóc, hai bác phải chết sao cho anh dũng. 

Chó xù Antimo bây giờ mới thực sự ra tay đánh nhau với hai con chó săn. Nó ngồi xuống, giơ nanh ra. Hai con chó săn xông đến. Cả ba đứa lăn lông lốc. Antimo há mõm cắn, giơ vuốt cào cấu. Chó săn mặc cho cắn, cho cào xé; chúng nó chỉ tìm cách cắn vào họng Antimo một cái cho chết hẳn. Tiếng kêu, tiếng sủa ầm ĩ cả khu rừng. Cả nhà dím cũng kéo ra để đánh hộ Antimo: 

dím bố, dím mẹ, dím cô, dím dì, dím con một đàn. Một bầy ong đất vù vù bay tới, con nào cũng đen nhánh, lấp lánh vàng. Rồi đến lượt đàn ong vò vẽ dữ tợn kéo đến, cánh quay tít. Đàn cua tới, bọ dừa bò đến, giơ càng sắc, râu dài. Tất cả mọi loài vật, đàn chim, sâu bọ đều dũng cảm lăn xả vào mà đánh hai con chó săn gớm ghiếc. Dím bố, dím mẹ, dím dì, dím cô, dím con cuốn mình lại như hình quả cầu rồi phóng những lông nhọn vào mõm chó. Ong đất, ong vò vẽ từ trên không đâm xả xuống, lấy vòi tẩm thuốc độc châm chó săn. 

Đàn kiến cần cù kéo nhau chui vào mũi chó, chích thứ a-xít rát bỏng. Cua và bọ dừa đâm dưới bụng. Diều hâu lấy mỏ quặp mổ vào đầu con chó này một cái, con chó kia một cái. Bướm và ruồi bay dày đặc như đám mây, che kín mắt chó. Cóc xúm chung quanh hai bác rắn sẵn sàng hy sinh anh dũng. Lúc một con chó há mõm rõ to để hắt hơi, vì thấy a-xít quá nóng, tức thì một bác rắn già quăng mình vào cổ chó, uốn mình trườn vào tít trong cổ họng. Bác rắn già thứ hai cũng làm như thế khi con chó thứ hai há hốc mõm. 

Hai con chó bị đánh đập, cào cấu, bị châm tứ phía, thở hổn hển, ngã lăn chiêng ra đất, không đánh nhau được nữa. 

Thế là Antimo thắng trận rất vẻ vang. Trong khi ấy thì lão Caraba Baraba lôi được quả thông đầy gai ra khỏi cái miệng to của mình. Còn quả thông rơi trúng sọ làm lão ta choáng váng, mắt như bắn tung ra ngoài. Lão lảo đảo đứng dậy, lại ôm lấy cây thông. 

Gió hất tung bộ râu lên. Buratino ở trên ngọn cây, thấy chòm râu lão ta bị gió nhấc lên dính chặt vào thân cây thông đầy những nhựa. Nó đánh đu trên cành cây, hét to lên, giọng giễu cợt: 

- Bố ơi, bố chẳng bắt được con đâu, chẳng bắt được đâu!.... 

Rồi nó nhảy phốc xuống đất, chạy vòng quanh gốc thông. Lão Caraba Baraba toài ra, giơ tay định tóm lấy chú bé. Lão chạy quanh gốc cây đuổi bắt. Chạy được một vòng, tưởng tóm được thằng ranh... chạy vòng thứ hai... rồi vòng thứ ba. Râu lão quấn chặt vào thân cây đầy nhựa. Lúc râu cuốn đến vòng cuối, mũi lão húc vào thân cây, Buratino mới thè dài lưỡi ra, rồi chạy về phía hồ thiên nga tìm Manvina và Piero. Antimo đau như dần, đi khập khiễng ba chân theo sau, một chân co lên. Trên bãi chiến trường, chỉ còn hai con chó săn thập tử nhất sinh và lão Caraba Baraba, chủ rạp múa rối, cuống quít cả lên, râu bám chặt vào cây thông.