Trang

【Chiếc chìa khoá vàng (hay truyện ly kỳ của Buratino)】 ● Caraba Baraba đã không đốt Buratino, lại cho nó năm đồng tiền vàng và tha cho về nhà

Lúc hai chú múa rối đặt Buratino xuống đất, trước lò lửa, thì lão Caraba Baraba đang bận thổi bếp. Bỗng mắt lão đỏ ngầu máu. Mũi lão, mặt lão nhăn nhúm lại ghê gớm. Chắc hản là một cục than hồng đã nhảy vào lỗ mũi. Lão vừa trợn tròn mắt vừa rền rĩ: 

- Úi, úi... Hắt xì hơi! Lão hắ t hơi mạnh quá, tro than bay tứ tung cả lên trong lò lửa. Cứ khi lên cơn là lão hắt hơi liền tù tì đến năm mươi cái, có khi đến trăm cái. Cái cơn hắt hơi ấy làm lão ta yếu đi và thành hiền từ hơn. Piero véo trộm Buratino một cái: 

- Cậu thử lựa lúc lão ta ngừng hắt hơi mà nói xem sao. 

- Hắt xì hơi! Hắt xì hơi! 

Lão Caraba Baraba há hốc mồm, hắt hơi ầm ĩ, vừa lắc đầu vừa giậm chân. Mọi vật trong bếp rung chuyển cả cửa kính, cốc tách kêu loảng xoảng, xoong chảo lắc la lắc lư trên tường. Lựa đúng lúc giữa hai cái hắt hơi, Buratino lấy giọng thảm thiết kêu rên khe khẽ: 

- Khổ thân tôi! Khốn khổ thân tôi! Chẳng ai thương tôi với... 

Lã o Caraba Baraba hét: 

- Câm ngay, đừng khóc nữa. Mày không để tao... Hắt xì hơi! 

Buratino nức nở khóc: 

- Xin chúc ngài... 

- Cảm ơn! Mày còn cha mẹ không?... Hắt xì hơi! 

- Thưa ngài, tôi không đời nào có me..... Tôi khổ quá. 

Buratino lại kêu: 

giọng nó the thé khiến Caraba Baraba thấy như kim châm vào tai. Lão giậm hai chân: 

- Đừng kêu la nữa, đã bảo mà! Hắt xì hơi!.... Thế bố mày còn sống chứ? 

- Thưa ngài, còn sống a..... 

- Bao giờ bố mày biết là mày đã giúp tao nướng chín con thỏ và hai con gà này, chắc là bố mày... Hắt xì hơi! 

- Thế thì chắc hẳn là bố tôi sắp chết đói chết rét mất. Bố tôi đã già, chỉ trông vào một mình tôi. Xin ngài thương lấy tôi, tha cho tôi về. Lão Caraba Baraba gầm lên: 

- Đồ khỉ. Thương, thương cái gì? Phải nướng chín con thỏ với hai con gà này chứ. Nào, nhảy vào đống lửa đi. 

- Bẩm ngài, tôi không thể nhảy như thế được. Caraba Bara- ba muốn cho Buratino khỏi khóc nhức tai, liền hỏi cho có chuyện: 

- Sao lại thế? 

- Bẩm ngài, một lần tôi đã thử thò mũi vào lò sưởi, hóa ra lại chọc được một lỗ thủng. 

Baraba ngạc nhiên. 

- Thế thì lạ thật. Mũi mày mà chọc thủng được lò sưởi à? 

- Bẩm, là vì lò sưởi và cái chảo chỉ là hình vẽ trên tấm vải. 

- Hắt xì hơi! 

Baraba hắt hơi mạnh quá, Piero bắn sang bên trái, Ác-lơcanh bắn sang bên phải, còn Buratino quay tít như con quay. 

- Thế mày thấy cái lò sưởi, lửa với cái chảo vẽ trên tấm vải ấy ở đâu? 

- Ở buồng nhà bố tôi là Carlo. 

- Carlo à? Bố mày đấy à? Thế ra nhà Carlo có giấu cái... 

Nói đến đây, lão nhét cả hai nắm tay vào miệng để khỏi buột ra một điều gì bí mật lắm. Lão đứng thế một lúc, hai con mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào đống lửa đang tắt dần. Sau cùng lão nói: 

- Được rồi. Thôi ta đành ăn thịt con thỏ và hai con gà chưa thật chín vậy. Tao tha chết cho mày. Hơn nữa... 

Lão thò tay dưới bộ râu, móc túi gi-lê lấy ra năm đồng tiền vàng, rồi chìa ra trước mặt Buratino: 

- Này... cho mày tiền đây này, mang về cho bố mày. Bảo tao gửi lời hỏi thăm nhé. Bảo bố mày chớ có chết đói, chết rét đấy. 

Nhất là chớ có dọn nhà ra khỏi cái buồng có treo tấm vải vẽ cái lò sưởi. Bây giờ thì đi ngủ đi, sớm mai chạy ngay về nhà. 

Buratino đút năm đồng tiền vàng vào túi, lễ phép nói: 

- Cám ơn ngài, tôi giữ thì kỹ lắm, chẳng ai bằng. 

Andre và Piero dẫn Buratino về buồng ngủ; bọn con rối ôm chầm lấy nó hôn hít, sờ sờ mó mó. Buratino vừa thoát khỏi cái chết khủng khiếp, không hiểu tại sao Buratino nói thầm với bọn con rối: 

- Chắc có gì bí mật đây.