Trang

【Đảo Giấu Vàng】 ● Chương 16: Xin-ve đi thương lượng

Nhìn ra, tôi thấy quả có hai người đứng sau phía hàng rào. Một người đương phất miếng vải trắng, còn một người chính là Xin-ve, đứng im như phỗng. Trời còn sớm lắm. Hôm ấy lại là cái hôm lạnh nhất từ lúc tôi bước chân lên đảo. Rét buốt thấu xương. Trời trong suốt, không gợn một tí mây. ánh nắng chiếu hồng trên các ngọn cây. Tuy vậy, chỗ Xin-ve đứng với tên đồng đảng vẫn còn trong bóng tối. Lớp sương ở đầm bốc lên ban đêm còn chưa tan, vẫn là là trên mặt đất và che lấp chân hai tên giặc đến đầu gối. Cứ xem khí lạnh và sương mù này cũng biết đây là nơi rừng thiêng nước độc. ông thuyền trưởng bảo:
-Tất cả cứ ở lại trông. Để xem chúng giở trò gì. Rồi ông gọi hai tên giặc:
-Ai đi đó? Đứng lại, không tôi bắn! Xin-ve nói to:
-Tôi đến thương lượng đây... ông thuyền trưởng nép mình cẩn thận vào cửa, hạ lệnh:
-Tổ bác sĩ Ly đứng vào vị trí. Bác sĩ phía bắc, cậu Dim phía đông, còn Grây phía tây. Tổ canh nạp đạn chuẩn bị. Nhanh lên và chú ý! Xong ông quay lại bọn giặc:
-Các anh đến đây thương lượng điều gì? Lần này, tên cùng đi với Xin-ve lên tiếng:
-Thuyền trưởng Xin-ve muốn đến thương thuyết.
-Thuyền trưởng Xin-ve hả? Đây không biết người ấy... Chúng tôi nghe thuyền trưởng nói thêm:
-Thuyền trưởng, thật lạ lùng! Ai thăng chức cho mà nhanh thế? Xin-ve đáp:
-Thưa ông, chúng tôi đó! Anh em đã bầu tôi làm thuyền trưởng sau khi ông đào ngũ. (Hắn nhấn mạnh chữ đào ngũ). Tất cả bọn tôi sẵn sàng phục tùng các ông nếu chúng ta đi đến một thỏa thuận. ông thuyền trưởng, trước hết xin ông nhận lời là sẽ để cho tôi ra khỏi đồn này được bình yên vô sự sau khi nói chuyện... ông thuyền trưởng nói: 
-Này anh kia! Tôi chẳng muốn thương lượng với anh chút nào! Nhưng nếu anh muốn nói gì, cứ đến mà nói, có thế thôi. Còn nuốt lời hứa thì chỉ có bọn anh mới có thủ đoạn đê hèn ấy! Xin-ve reo to, hớn hở:
-Thế là đủ rồi! Một lời ông nói ra là đủ. Tôi tin ông là người đứng đắn. Chúng tôi thấy tên cầm cờ trắng cố giữ Xin-ve lại. Nhưng Xin-ve có vẻ chế giễu hắn. Xin-ve đến bên rào ném chiếc nạng vào trong trước rồi nhanh nhẹn leo qua. Lúc này, thú thật, mải nhìn quá nên tôi bỏ việc canh phòng. Tôi mò lại đứng sau lưng ông thuyền trưởng. ông ngồi trên bực cửa, tay chống cằm, mắt nhìn chăm chú vào dòng suối, miệng huýt sáo khe khẽ. Xin-ve trèo lên đồi một cách khó nhọc. Đồi dốc, cây cối nằm ngổn ngang, đất cát mềm lún, hắn chống nạng đi cứ lảo đảo. Nhưng hắn cố mãi rồi cũng đến được. Hắn ăn mặc rất chỉnh tề: áo lam dài khuy đồng, mũ đẹp có đính lon. Hắn nhã nhặn chào thuyền trưởng. Thuyền trưởng ngẩng lên:
-Ngồi xuống đây! Hắn ra ý kêu ca:
-Ai lại để tôi ngồi đây? Sáng sớm thế này mà ngồi trên đất cát thì lạnh chết! Thuyền trưởng đáp:
-Anh nói nghe mới chướng tai! Nếu anh lương thiện thì anh đã ngồi chễm chệ trong chỗ làm bếp của anh rồi, có đâu phải ngồi đây. Còn nếu anh lại muốn làm thuyền trưởng, làm một tên cướp thì có ngày người ta treo cổ anh.
-Thôi được, được!
-Xin-ve trả lời và ngồi bệt xuống.
-Các ông ở chỗ này vừa tiện vừa đẹp. Kìa cậu Dim! Kìa bác sĩ, xin có lời kính chào ngài. Các ông được sum họp đông đủ nơi đây như một gia đình có hạnh phúc. Thuyền trưởng ngắt lời:
-Nói gì cứ nói mau đi, mất thì giờ vô ích. Xin-ve đáp:
-ông nói phải. Vậy ông hãy nghe tôi nói. Đêm qua các ông giỏi đấy. Bọn ông đã dùng gậy đập chết một người trong chúng tôi. 
Bọn tôi nhiều người hoang mang; ngay cả tôi cũng phải rung động, điều ấy tôi không chối. Có lẽ vì thế mà tôi đến đây thương lượng với ông cũng nên. Nhưng ông nên nhớ, việc ấy chỉ làm được một lần. Chúng tôi sẽ biết canh phòng, chúng tôi sẽ biết đề phòng rượu "rum". ông thuyền trưởng thản nhiên hỏi:
-Thế là sao? Đối với thuyền trưởng, những điều trên hoàn toàn là bí ẩn. Nhưng về phần tôi, tôi đã hiểu. Tôi sực nhớ đến những lời sau cùng của Ben-gun là hắn sẽ tìm cách giết bọn thủ hạ của Xin-ve để giúp chúng tôi. Chắc hắn có mò đến chỗ bọn giặc ngủ say? Nghĩ đến đây, tôi thấy trong bụng nở nang vì như thế bọn giặc chỉ còn mười bốn đứa. Xin-ve nói:
-Tôi xin nói thẳng. Bọn tôi muốn lấy kho của. Còn các ông chắc cũng muốn tính mạng vẹn toàn. Các ông có cái bản đồ phải không? Thôi tôi biết rồi, giấu cũng vô ích thôi! Bọn tôi muốn có cái bản đồ ấy. ông thuyền trưởng quát:
-Đừng đùa. Bọn anh muốn làm gì thì làm. Rồi tôi sẽ treo cổ bọn anh lên! Tôi thấy Xin-ve hình như nhụt đi. Còn ông thuyền trưởng thì lặng lẽ cho thuốc vào tẩu. Chốc sau Xin-ve bảo:
-ông hút thuốc, ông cho phép tôi cùng hút một thể cho vui. Nói thế rồi hắn châm lửa hút thuốc. Hai người cứ thế ngồi đối mặt nhau, lặng lẽ hút thuốc. Cảnh tượng ấy trông thật ngộ nghĩnh. Xin-ve lại nói:
-Thôi, ông biết điều nên giao cái bản đồ ấy cho tôi. Các ông đừng động đến bọn tôi, rồi tôi sẽ cho ông một trong hai điều kiện này. Một là, các ông cùng đi lấy của rồi xuống tàu với chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa về tử tế. Hai là, nếu không có nghi ngại gì thì chúng ta sẽ chia lương thực ra, các ông cứ ở lại đây. Tôi hứa nếu gặp chiếc tàu nào, tôi sẽ bảo lại đây đón các ông. Như vậy chắc các ông bằng lòng chứ? (Đến đây hắn dằn giọng) Tôi mong rằng tôi nói điều này không phải chỉ riêng với ông mà với tất cả mọi người có mặt ở đây. Bọn ông nên cân nhắc kỹ. Thuyền trưởng đứng lên, xoa tàn thuốc lá dính tay rồi hỏi:
-Nói hết chưa? Xin-ve đáp:
-Hết rồi! Nếu các ông không nhận lời thì các ông chỉ nhận được những phát súng. ông thuyền trưởng nói:
-Được lắm! Bây giờ đến lượt tôi nói cho anh nghe. Nếu bọn anh biết điều đến đây từng người một bỏ khí giới quy hàng, khi về tôi đảm bảo với các anh, các anh chỉ bị phạt tù. Nhược bằng các anh còn ngoan cố, tôi thề sẽ làm cho các anh bị treo cổ tất. Các anh đừng hòng tìm của cải. Các anh đừng hòng cho tàu chạy được. Không có mặt nào trong bọn anh cầm lái nổi! Các anh đã bị hãm rồi. Tôi chỉ cần nói với anh từng ấy là đủ, mà đây là lần cuối cùng. Bận sau còn trông thấy mặt anh, tôi sẽ cho anh một phát súng vào xương sống. Thôi đứng dậy cút đi! Xin-ve giận đến xanh sạm cả mặt. Hắn rống lên:
-Lại đây cho tôi vịn để đứng dậy đi về. Chẳng ai nhúc nhích. Hắn lẩm bẩm chửi rủa rồi cố lết ra cổng, đánh đu vào cái cột, đứng lên. Hắn tức tối nhổ toẹt một bãi nước bọt vào dòng suối rồi đe dọa:
-Trước lúc một giờ, tôi sẽ làm cỏ cả cái lều này. Cười đi! Cứ cười đi! Trước lúc một giờ, các anh sẽ xuống chơi dưới âm phủ. Hắn rủa một câu rất độc rồi chống nạng đi ra, cút thẳng.