Trang

Tô-mếch ở xứ sở Cănguru - Chương 16: Mất tích trong rừng gai

Tômếch ở lại trông nhà cùng với mẹ của cô bé bị mất tích. Bà Alan dọn dẹp trong bếp, chuẩn bị bữa trưa cho những người đàn ông tham gia cuộc tìm kiếm. Bà rất mệt mỏi, nóng ruột và hầu như tuyệt vọng vì sự mất tích của đứa con gái yêu. Tômếch cố cư xử lặng lẽ, rốt cuộc nó bỏ ra trước nhà, ngồi xuống chiếc ghế dài đặt dưới bóng cây.

Tiếng gọi của những người đàn ông tham gia cuộc tìm kiếm đã im tiếng từ lâu trong rừng gai.


Thời gian trôi đi chậm chạp trong những suy nghĩ mông lung của Tômếch. Dũ nhiên đầu tiên nó chỉ nghĩ về cô bé Xanli bị mất tích, nhưng chỉ một lát sau nó chú ý đến lũ vẹt đang huyên thuyên ầm ĩ trong những lùm cây gần đó. Chúng bay chuyền từ cành này sang cành khác, phô những bộ lông sặc sỡ giữa đám lá cành. Tômếch mải mê nhìn theo những chú chim huyên thuyên với màu lông ngũ sắc đang bay lượn giữa các bụi cây. Nó nghĩ đến lời hứa với cha mà lòng buồn phiền. Những chú vẹt nhỏ, vẹt lớn, trông thật tuyệt vời, khiến nó bắt đầu nghĩ cách để có thể ngắm chúng thật gần mà vẫn không vi phạm lời hứa với cha. Tômếch nhìn quanh, và thật bất ngờ, nó trông thấy cách không xa nhà có một cái cũi chó, và trước cũi là một chú chó còn non đang nhìn về phía mình.

“Nơm nó chẳng khác gì con chó hoang đingô vừa bị bắt” – Tômếch nghĩ bụng.

Người và vật nhìn nhau hồi lâu, rồi đột nhiên con chó đứng dậy, vẫy đuôi thân mật. Chính điều đó đã khiến Tômếch nảy ra một ý tưởng: có thể cùng con chó dạo chơi trong những lùm cây ven rừng. Có bên mình một vệ sĩ như thế, nó có thể an tâm ngắm nhìn lũ vẹt mà ba nó không thể chê trách vào đâu được. Nó chạy vội vào nhà định xin phép bà Alan, nhưng nó ngần ngừ dừng lại ở cửa, bởi thấy bà đã thiếp đi trên ghế, vì quá mệt mỏi và lo lắng suốt đêm.

“Mình không thể đánh thức cô ấy dậy vào lúc này – Tômếch nghĩ bụng. – Nom cô ấy quá mệt. Cũng sẽ chẳng có chuyện gì ghê gớm lắm nếu mình cùng với con chó đi dạo quanh nhà một chút. Mình cũng chỉ cần vài phút để ngắm lũ vẹt chứ mấy!”

Không suy nghĩ lâu thêm nữa, nó lấy khẩu súng săn đang dựng ở hiên rồi chạy ra sân. Con chó vẫy đuôi mừng rỡ đón nó như đón một người thân. Tômếch tháo dây cho chó, cả hai cùng hăng hái chạy về phía những lùm cây.

Vừa vào đến bìa rừng, Tômếch quên ngay lời hứa với cha. Những con chim sặc sỡ, nom thật tức cười, đã hoàn toàn cuốn hút cậu bé.

Thoạt tiên nó chú ý đến những con vẹt nhỏ mà nó đã được trông thấy một đôi ở Vacsava tại nhà Jurếch Tymôpxki. Phải thừa nhận rằng, khi được sống tự do, nom chúng duyên dáng gấp bội phần so với lũ chim bị nhốt trong lồng. Đàn vẹt gồm vài chục con, hoàn toàn không hề tỏ ra sợ sệt khi cậu bé xuất hiện. Chúng nghiêng ngó những chiếc đầu vàng rực, giương đôi mắt lồi nhìn Tômếch, vỗ vỗ những đôi cánh xanh lục và xanh biếc sặc sỡ, tự phụ xù những bộ lông màu vàng xanh phủ lên người chúng như một chiếc áo choàng. Khi Tômếch giơ tay ra, lập tức lũ chim vừa nhảy chuyền sang những cành cây gần đấy vừa kêu lên những tiếng duyên dáng. Tômếch tiếc không mang theo hạt kê, hạt lanh hay những hạt đường mà lũ chim đáng yêu của Jurếch thường rất thích.

“Giá mang theo mấy thứ mồi, mình có thể tóm được ngay một hai con vẹt!” – Tômếch thầm tiếc, – “Và khi đó mình sẽ có được vật kỷ niệm tuyệt vời từ chuyến đi này. Sau đó, khi bác Bentley xây dựng nên, mình cũng có thể tặng chúng lại cho vườn thú Vacsava.”

Những con vẹt vẫn hót líu lo. Một lần nó dùng tay vuốt ve bộ lông mượt mà của một con vẹt, con chim nhanh nhẹn thoát khỏi tay nó, nhưng Tômếch vẫn hy vọng rằng nó không phải trở về nhà tay không. Mỗi lúc một thêm hăng hái đuổi theo lũ chim, càng đuổi nó càng đi sâu mãi vào khu rừng cây bụi. Đột nhiên nó trông thấy một loài vẹt khác, một con vẹt to bằng con chim bồ câu đang đậu trên cây cao su để hút mật hoa. Đó là giống vẹt lori. Mỗi khi nó khéo léo chuyền cành, để đi từ hoa này sang hoa khác, những chiếc lông màu đỏ và xanh biếc của nó long lanh rực rỡ dưới ánh mặt trời. Rồi nhanh như một mũi tên, nó vút lao sang một cây khác phủ đầy những đóa hoa thật đẹp. Trong khi mê mải đuổi theo con chim, Tômếch lại trông thấy giống vẹt lori đầu xanh, với lông đầu màu xanh tím, lưng màu xanh lục đậm và bộ lông ngực màu đồng đỏ. Chúng liếu tiếu kêu lên, dường như chế giễu những cố gắng vô ích của cậu bé.

– Ôi, mình thật là ngốc, cứ tưởng là có thể tóm được lũ vẹt! – Tômếch cáu kỉnh nói to lên thành tiếng để tự xỉ vả mình, bực mình vì những dự định đi săn không thành công.

“Ôi, mình thật là ngốc, cứ tưởng là có thể tóm được lũ vẹt!” – có tiếng ai đó nhắc lại sau lưng nó như một tiếng vang.

Tômếch ngượng đỏ mặt, hẳn có ai đó đã nhìn trộm cái cảnh nó săn đuổi lũ vẹt và bây giờ đang cười giễu nó. Nó xấu hổ ngoảnh nhìn lại, nhưng không thấy một ai. Ngạc nhiên, nó sục tìm thật kỹ trong những lùm cây khá thưa thớt ở chung quanh, nhìn cả phía sau các thân cây, nhưng vẫn không tìm thấy kẻ vừa chế giễu mình. Con chó mà vừa nãy nó buộc vào bụi cây để được rảnh tay vẫn đang đứng bình thản giương mắt nhìn nó.

– Chắc mình nghe lầm – nó lẩm bẩn.

Đột nhiên, ngay sau lưng nó lại có tiếng người vang lên:

“Ôi, mình thật là ngốc, cứ tưởng là có thể tóm được lũ vẹt!”

Tômếch lập tức ngước nhìn lên cây. Một con vẹt mào tuyệt đẹp đang đậu trên một cành cây, chỉ cách đầu nó chừng hơn một mét, đang nghiêng đầu, cái mào ngất nghểu, nom thật tức cười.

– Lại cái thứ quái quỷ gì thế này nữa không biết! – Tômếch kinh ngạc thốt lên.

“Ôi, mình thật là ngốc, cứ tưởng là có thể tóm được lũ vẹt!” – con vẹt mào lại kêu lên, sau đó tiếp thêm: “Lại cái thứ quái quỷ gì thế này nữa không biết!”

Quá ngạc nhiên, Tômếch ngồi xệp xuống đất, nhìn chằm chằm vào con vẹt mào đỏ đang nhìn nó mới vẻ hoàn toàn vô tội. Con vẹt lại giương mào kêu lên lần nữa:

“Lại cái thứ quái quỷ gì thế này nữa không biết!”

– Mày thật tuyệt vời và thông minh quá đỗi! – Tômếch lại nói, vẫn chưa tin là nhìn thấy một con vẹt biết nói tiếng người.

“Mày thật tuyệt vời và thông minh quá đỗi!” – con vẹt lặp lại ngay.

Tômếch quên hết mọi chuyện trên đời. Nó chỉ còn có khát vọng duy nhất là phải bắt bằng được con chim hay nói kia! Nó thận trọng leo lên cây, nhưng đến phút cuối cùng, con vẹt mào vừa nhẹ nhàng bay chuyền sang cây bên cạnh, vừa liên tục phát ra giọng như ác ý:

“Ôi, mình thật là ngốc, cứ tưởng là có thể tóm được lũ vẹt!”

Tômếch đuổi theo nó từ cây này sang cây khác. Nó nhớ lại lời thằng bạn Tymôpxki bảo rằng có những loài vẹt có khả năng bắt chước rất nhanh tiếng hót của những loài chim khác, một số loài khác lại có thể lặp lại tiếng nói của người. Ngay cả thủy thủ trưởng Nôvixki cũng kể chuyện một thủy thủ có con vẹt biết nói. Tômếch không nản lòng, cố bắt bằng được chú vẹt mào biết nói này. Đó thật sự là một kỷ vật quý thu được từ một chuyến đi săn!

“Loài vẹt sống rất lâu, – nó tự nhủ, – mình nghe nói chúng có thể sống tới một trăm tuổi hay hơn, ngay cả khi bị nhốt trong lồng… Chưa bao giờ mình nghĩ là ở Ôxtralia có nhiều loài vẹt đến thế”.

Vừa nghĩ thầm, nó vừa cầm dây dắt theo con chó vừa chạy theo con vẹt mào, từ cây này sang cây khác. Trong khi đó, con vẹt hình như cũng không ít thích thú bởi cuộc đuổi bắt này, cứ bay chuyền cành, mỗi lúc một tiến sâu vào rừng. Sau nhiều cố gắng rất khó nhọc, Tômếch túm được đuôi con vật biết nói có bộ lông tuyệt đẹp, nhưng liền bị giáng ngay một mỏ đau điếng vào tay, nó giật mình buông tay ra. Chính lúc ấy, sợi dây buộc mõm con chó cũng rời khỏi tay nó.

Dường như muốn trả hận cho những cố gắng không thành của bạn, con chó liền điên cuồng đuổi theo con chim.

“Lại cái thứ quái quỷ gì thế này nữa không biết!” – con vẹt vừa gào lên vừa nhanh nhẹn trốn tránh cuộc săn đuổi.

Tômếch chạy theo con chó, tron gkhi vẹt ta mỗi lúc một bay chuyền xa mãi vào rừng sâu, rốt cuộc Tômếch hiểu rằng không tài nào có thể tóm được con chim khôn ngoan kia. Vừa cáu vừa mệt, nó quyết định chấm dứt cuộc săn đuổi. Nó lên tiếng gọi con chó trở lại, nhưng không hiểu sao con vật hoàn toàn không muốn quay lại. Hình như nó cũng không còn muốn đuổi theo con vẹt nữa, nhưng vẫn chạy mỗi lúc một xa vào phía các lùm cây, mũi dán xuống đất đánh hơi cái gì đó.

– Đến đây ngay, con chó kia! – Tômếch gào lên, lo lắng nhòm vào từng bụi cây.

Bây giờ nó hoàn toàn không còn biết trang trại nằm ở phương nào, chỉ có con chó mới có thể dẫn nó trở về trang trại. Hoảng hốt, nó càng cố gắng để bắt cho được kẻ trốn chạy, nhưng con chó với vẻ bất cần vẫn hăm hở chạy mãi về phía trước, dán mũi xuống đất đánh hơi. Khi Tômếch dừng lại vì đã quá mệt, con chó lại lao vút đi.

“Nó khùng rồi, còn mình… thật ngu ngốc đã không giữ lời hứa!” – Tômếch tuyệt vọng nghĩ thầm. – “Mình sẽ không thể tìm được đường trở về trang trại và cũng sẽ bị mất tích trong khu rừng gai này… như cô bé Xanli”.

Hoảng hồn và mệt mỏi vì cuộc săn đuổi, nó ngồi bệt xuống đất òa lên khóc. Đột nhiên nó cảm thấy một cái gì âm ấm, ươn ướt chạm vào mặt nó. Nó bỏ tay che mắt ra. Con chó đang ngồi trên hai chân sau ngay trước mặt nó, đưa chiếc lưỡi ẩm ướt liếm vào má nó. Nó thở phào nhẹ nhõm.

– Thế nghĩa là mày vẫn không bỏ rơi tao! – cậu bé cảm động thật sự.

Con chó nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu bé.

– Đúng rồi, nhưng bây giờ tao hoàn toàn không biết phải đi theo hướng nào mới về được đến nhà – Tômếch than thở, giọng run run.

Cái lưỡi màu hồng lại chạm vào má nó. Tômếch vươn tay ra vuốt ve đầu con vật. Con chó liền bật ngay dậy, chạy cách xa Tômếch mấy bước, rồi dừng lại vẻ chờ đợi.

“Nó đang đùa với mình, – Tômếch nghĩ thầm, – chắc chắn chó không thể lạc đường, hơn nữa mình còn có khẩu súng săn trong tay nữa kia mà. Không thể xảy ra chuyện gì được!”

Nó đứng phắt dậy, quàng súng lên vai, con chó dường như chỉ chờ có thế, liền chạy tiếp, mũi dán xuống sát đất đánh hơi. Lúc này trời đã sắp tối rồi, nhưng con chó vẫn không chịu dừng lại một phút nào, nó lao vun vút giữa các bụi rậm, hình như nó hoàn toàn tin chắc vào hành động của mình. Khi Tômếch gọi nó trở lại, nó chỉ chạy về một lát, vui sướng sủa lên mấy tiếng, để rồi lại chạy tiếp, vừa chạy vừa liên tục đánh hơi. Tômếch hiểu rằng con chó đang lần theo dấu vết một cái gì đó và muốn cả nó cũng tham gia tìm.

“Nó tìm con gì thế nhỉ?” – Tômếch nghĩ. Có thể nó ngửi thấy hơi những người đang tìm cô bé trong rừng, mà cũng có thể…”

Tim cậu bé đập mạnh hơn, biết đâu con chó lại chẳng tìm thấy vết Xanli!

– Ê, tìm đi, tìm đi, – nó gọi to, khích lệ.

Con chó vẫy tít đuôi, chạy như bay về phía trước, Tômếch không còn thấy sợ nữa. Nếu đến giờ này mà những người đàn ông vẫn chưa tìm được Xanli, thì họ vẫn sẽ tiếp tục cuộc tìm kiếm. Sớm hay muộn nó cũng sẽ gặp họ. Thế là nó quyết định phải chạy theo con chó xem nó đang lần theo vết ai. Nó liền hối hả chạy theo con vật. Lát sau nó kêu lên mừng rỡ: rừng cây đã trở nên thưa hơn, giữa các bụi cây đã hiện ra những khoảng trống.

Tômếch dừng chân ở rìa trảng trống. Không xa đó là dòng suối nhỏ, nơi hôm trước họ đã bắt sống được hai con cănguru xám. Nhưng sao nhỉ? Con chó chạy tới bên một bụi cây xum xuê. Nó vừa sủa lên mấy tiếng khe khẽ vừa nhìn Tômếch chờ đợi.

“Nó tìm gì ở đó thế không biết?” – cậu bé thầm tự hỏi.

Nó thận trọng tiến lại gần bụi cây, con chó sục ngay vào bụi.

“Ha, tớ chẳng ngốc nữa đâu! – Tômếch nghĩ bụng. – Tớ không muốn lại chui rúc vào trong rừng để bị lạc lần nữa, tốt nhất là cứ ở ngoài trảng trống thì hơn!”

Nó dừng chân trước bụi cây. Ít lâu sau con chó chui từ trong bụi cây ra, tru lên thê thảm, nó đặt một chân lên người cậu bé, quay trở lại chỗ bụi cây mấy lần rồi vòng lại, dường như muốn thúc giục cậu bé hãy tiến vào bụi rậm không mấy dễ chui này.

Tômếch ngẫm nghĩ một lát. Chắc Xanli không thể bị lạc trong bụi cây rậm rạp này, bởi lẽ từ chỗ này rất dễ tìm được đường về trang trại.

Đột nhiên nó nảy ra một ý nghĩ khủng khiếp: thế nếu Xanli bị rắn độc cắn và đang nằm chết trong bụi cây thì sao?

“Tốt nhất mình hãy mau chân rời khỏi chỗ này – nó nghĩ bụng. – Nếu như rắn độc cắn cô bé thì mình cũng rất dễ phải chịu chung số phận!”

Nhưng ngay lập tức nó thấy xấu hổ vì ý nghĩ hèn nhát của mình. Thủy thủ trưởng Nôvixki sẽ nói gì về hành động đó? – Liệu nó có còn đủ can đảm để nhìn vào mắt chú Xmuga hoặc cha nó hay không? Không một ai trong những người thân ấy có thể ngần ngại trong hoàn cảnh này.

“Dù thế nào cũng phải liều mình, dẫu chỉ là vì họ! Mình phải kiểm tra xem có cái gì trong bụi rậm này mới được!” – nó can đảm quyết định.

Nó cúi xuống bảo đứa bạn bốn chân:

– Được, tao sẽ đi cùng mày, nhưng xin nói trước, tao sẽ không đi quá hai chục bước vào bụi cây này đâu nhé!

Con chó chạy ngay vào bụi rậm, Tômếch đi theo, tay lăm lăm khẩu súng săn. Nó thận trọng bước đi, nhẩm đếm từng bước. Đột nhiên, con chó mất hút trong một bụi cây xòe tán rất rộng. Tômếch khom người chui vào theo, miệng vẫn không ngớt lẩm nhẩm đếm bước. “Mười bảy, mười ta… ám!”… nó chợt dừng lại giữa câu. Đất sụt dưới chân, nó rơi xuống một cái hố sâu, tay buông rời khẩu súng. Lộn một vòng, nó rơi úp mặt xuống đất. Choáng váng mất một lúc, Tômếch ngẩng đầu nhìn quanh: ngay bên cạnh nó, là một hình người nhỏ bé nằm cuộn tròn trên mặt đất, tóc dài rối bời xõa xuống đôi vai.

“Mụ phù thủy dụ dỗ mình vào rừng rậm. Mình sa bẫy rồi! Bây giờ mụ ta sẽ dùng sợi chỉ thần xuyên qua tim mình…” – trong óc nó chợt thoáng qua một ý nghĩ.

Nó nằm bất động, ngỡ số phận nghiệt ngã đã an bài, nhưng ngay lúc đó nó cảm thấy một cái gì đó ẩm ướt và âm ấm trên mặt.

“Mụ phù thủy, hay là… con chó?” – nó thầm nghĩ, thận trọng ngước lên. Tômếch thở một hơi dài nhẹ nhõm. Đó chính là con chó! Nó đang ngồi ngay cạnh người cậu bé, và khi bắt gặp ánh mắt của Tômếch, nó sủa lên mấy tiếng sung sướng. Mãi đến lúc này Tômếch mới nhìn sang hình người dang nằm bất động trên mặt đất.

“Hình như… hình như đó chính là cô bé Xanli bị mất tích! Tại sao cô bé lại nằm im bất động thế nhỉ? Trời ơi, chắc là cô bé chết rồi!”

Mồ hôi lạnh vã đầy trán, Tômếch sợ run lên, song hồi lâu mà chẳng thấy có chuyện gì không hay xảy ra. Nó can đảm hơn, nhỏm dậy và nhìn kỹ cô bé, nó chợt nhận ra ngực cô vẫn phập phồng.

“Xanli, chắc chắn là Xanli đây rồi! – nó thì thầm. – Tại sao cô bé lại nằm ngủ ở đây mà không trở về nhà?”

Tômếch quỳ xuống bên đầu cô gái, con chó cũng ngồi bên cạnh, trên hai chân sau, nghiêng đầu nhìn cô bạn nhỏ đang ngủ. Tômếch thận trọng chạm khẽ vào tay cô, sau đó lay mạnh và cương quyết hơn. Cô gái mở bừng mắt. Một tiếng thở dài đau đắn bật ra từ lồng ngực cô.

– Anh là ai? – cô khẽ hỏi.

Con chó sung sướng sủa lên.

– Ôi, Đingô cũng ở đây à! – cô gái nói thêm.

– Đây là con chó nhà đã đưa tôi đến đây, chứ không phải chó hoang đingô đâu, – Tômếch chữa lại.

– Vâng, nhưng nó lai chó hoang đingô. Nó là con chó của tôi – cô gái đáp, cổ gắng nhỏm người dậy, nhưng lại rên lên, ngã vật xuống đất trở lại.

– Có phải cô là Xanli, cô bé bị mất tích mà mọi người đã đi tìm suốt từ hôm qua, đúng không? – Tômếch hỏi lại, chưa dám tin hẳn.

– Tôi là Xanli Alan, – cô gái đáp. – Có thật là mọi người đang đi tìm tôi không anh? Thế mà tôi cứ nghĩ họ đã quên tôi rồi!

– Mọi người đi tìm cô trong rừng gai, trong khi cô lại nằm ngay dưới một bụi rậm bên suối – Tômếch bảo. – Sao cô không quay về nhà? Từ đây tìm đường về trang trại dễ lắm mà!

– Tôi không sao thoát khỏi cái hố kinh khủng này. Cái chân, cái chân của tôi, anh cứ nhìn thử mà xem! – cô gái đáp và lệ ứa ra trong đôi mắt to của cô. – Ôi, đau quá!

Tômếch nhìn xuống chân trái của cô gái. Nó sưng phù lên ở ngay chỗ mắt cá.

– Không, không phải rắn. Tôi rơi tõm xuống cái hố này và tự nhiên thấy đau nhói ở chân. Tôi không thể chống chân đứng lên được, cũng chẳng biết làm thế nào thoát hỏi khố. Nếu không gặp anh, chắc tôi đành phải chịu chết ở đây vì đau và… vì đói!

Tômếch đỏ mặt vì xúc động.

– Cô đừng sợ gì cả. Tôi có súng đây, có điều… tôi đã buông nó ra khi bị lăn xuống hố.

– Anh biết bắn cả súng kia à? – cô gái thích thú hỏi, đưa tay lau nước mắt.

Tômếch đưa cho cô chiếc khăn tay của mình.

– Tôi còn giết được cả hổ ấy chứ, khi con hổ bị xổng chuồng trên tàu thủy, – Tômếch nói có vẻ tỉnh bơ.

– Thật ư?

– Tôi có ảnh của nó mà. Tôi cũng đã bắn hạ một con cănguru to tướng! Tôi cùng cha đi săn thú hiếm.

– Anh thật can đảm, – Xanli công nhận, rồi đổi cách xưng hô. – Ba em có kể cho mẹ và em về các anh. Em định sẽ đến thăm trại của các anh. Anh có biết không, cho đến tận bây giờ em chưa được gặp một người săn thú nào đâu nhé! Thế là em đi khỏi nhà, chạy đến chỗ trảng trống trong rừng. Khi qua bên cạnh bụi cây này, em chợt nhìn thấy một con cănguru valabi nhỏ. Em định bắt chúng mang đến tặng các anh, đúng lúc đó thì bị rơi tõm xuống cái hố quái quỷ này. Em kêu thét lên vì đau, em khóc nữa, thế mà chẳng một ai đến cứu. Em chờ đợi suốt cả đêm hôm qua, rồi ngủ thiếp đi, và anh đến. Anh sẽ không bỏ em ở đây một mình chứ?

– Đừng lo – Tômếch cam đoan với cô bé.

– Anh tên gì? – cô gái hỏi.

– Tômếch. Anh là Tômếch Vinmôpxki.

– Tên hay quá. Em sẽ gọi anh là Tômy nhé!

– Cũng được. Bây giờ để anh băng chân cho.

Tômếch cởi áo sơ mi, dùng dao rọc thành từng dải rộng và bắt đầu băng chân cho Xanli.

– Ôi, đau quá đi mất! – cô bé khóc nức lên, nhưng khi Tômếch băng bó xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

– Bây giờ chúng mình phải tìm cách thoát khỏi hố trước khi trời tối – Tômếch bảo.

Nó bắt tay ngay vào chuẩn bị đưa Xanli ra khỏi hố sâu. Trước hết nó cố trèo lên, tìm lại khẩu súng, sau đó nó dùng dao xén đất thành từng tảng và cho dần xuống hố. Sau một tiếng đồng hồ làm việc cật lực, nó xếp đất thành mấy cái bậc, có thể giúp Xanli lần lên miệng hố. Nhưng cô bé không thể tự đi, Tômếch phải bế cô trên tay, bắt đầu lần bước lên những bậc thang đắp tạm. Con Đingô sủa lên mấy tiếng sung sướng bước theo sau. Xanli ứa nước mắt vì đau. May thay, cô bé khá gầy và nhẹ nên Tômếch có thể đủ sức bế cô đến một khoảng cỏ tương đối bằng phẳng, rồi sau đó cõng cô trên lưng. Bằng cách ấy, cả hai đến được bờ suối.

– Anh cho em uống ít nước, – Xanli nài. – Em sẽ khỏe hơn.

Tômếch rút chiếc cốc xếp ra khỏi túi, cả hai cùng uống cho đỡ khát, sau đó Xanli ngâm chiếc chân bị sưng xuống suối.

– Em cảm thấy dễ chịu hơn nhiều thật đấy – cô bé thốt lên.

– Tôi chạy về nhà gọi mọi người đến giúp nhé! – Tômếch đề nghị.

– Ối, không được đâu! Tối đến nới rồi. Anh đừng bỏ em lại một mình, – cô gái nói vội vã, hối hả túm chặt tay Tômếch. – Anh hiểu không, em không thể ở lại đây một mình đâu, em sợ lắm!

– Nếu vậy thì anh sẽ cõng em.

– Anh làm thế thật ư? – Xanli vui sướng thốt lên.

– Phải làm thế thôi, chẳng còn cách nào khác. Chúng mình không thể để bố mẹ em phải lo lắng thêm nữa.

– Tômy, anh thật tốt quá!

– Chứ sao, những người săn thú phải như thế mà!

– Giá mà em là con trai, em cũng sẽ trở thành người săn thú như anh – Xanli trả lời.

– Vậy thì hãy tạm ngồi lên lưng anh, thể nào chúng ta cũng sẽ cố lê về được tới nhà.

Ban đầu mọi chuyện diễn ra có vẻ êm thấm. Nhưng lát sau Xanli càng ngày càng “trở nên” nặng hơn. Tômếch phải dừng lại thường xuyên để nghỉ lấy hơi. Đêm đã buông xuống. Tômếch phải dùng đến chút hơi sức cuối cùng thì vừa lúc cả hai trông thấy ánh lửa đang cháy sáng bên trang trại.

– Nhìn kìa, anh! Chắc hẳn có rất nhiều các bác láng giềng kéo đến! Mọi người đang thức bên đống lửa! – Xanli kêu lên.

– Chúng mình có thể về nhà sớm hơn giá như em không trở nên nặng hơn lúc ban đầu. Chắc em uống quá nhiều nước – Tômếch phàn nàn.

– Em đâu có uống nhiều, – cô gái phản đối. – Đó là lại cái chân em mỗi lúc một sưng to hơn, vì thế khiến em nặng hơn đấy thôi.

– Có thể em nói có lý. Anh quên mất chuyện đó.

Cõng Xanli trên lưng, Tômếch cố gắng bước lại gần đống lửa, nơi có nhiều người đàn ông đang ngồi quanh. Con Đingô đi bên cạnh, tai dỏng lên.

– Ba ơi! Mẹ ơi! – Xanli kêu lên.

Những người đàn ông ngồi bên đống lửa lặng đi, lắng tai nghe.

– Lạy Chúa lòng lành, đó chính là tiếng Xanli! – ông Alan kêu lên, đứng phắt dậy.

– Xanli! Xainli thân yêu! Con đang ở đâu? – bà mẹ cũng kêu lên.

Trong quầng ánh sáng do đống lửa hắt ra, chợt hiện ra hình ảnh anh chàng Tômếch mình trần đang còng xuống dưới gánh nặng là cô gái ngồi trên lưng. Mọi người đều sững sờ, không hiểu có phải trông thấy ảo ảnh hay không. Cậu bé quỳ gối, đặt Xanli xuống đất, rồi đưa mắt nhìn những người chủ trại chung quanh.

– Cháu… tìm thấy… Xanli… – nó thốt giọng đứt quãng vì quá mệt.

Thật khó diễn tả mọi việc diễn ra tiếp đó. Những người đàn ông do ông Alan dẫn đầu ùa đến bên hai đứa trẻ. Bà Alan ghì chặt Tômếch vào ngực đến nghẹt thở, còn ông Alan thì hết sức xúc động siết chặt tay nó.

Tômếch phải khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh, ngực nó trào lên niềm vui sướng và tự hào vô bờ. Những người chủ trang trại cả già lẫn trẻ đều lần lượt đến bắt tay cậu bé, chúc mừng thành công của nó. Họ cảm ơn Tômếch nhiệt thành như thể cậu bé đã cứu sống được con gái của chính họ. Sau cùng là những người thân. Chú Xmuga là người đầu tiên siết chặt bàn tay phải của Tômếch, chú bảo:

– Rất hiếm người ở tuổi cháu có thể tự hào đã bắn hạ hổ. Nhưng hôm nay cháu còn làm được một việc to lớn hơn thế. Để kỷ niệm ngày hôm nay, chú mời cháu tham gia cuộc đi săn sắp tới ở châu Phi.

Người thứ hai là ông Bentley. Ông bắt tay Tômếch rồi giữ chặt tay nó hồi lâu, thốt lên:

– Thổ dân Ôxtralia có phong tục tổ chức lễ hội hàng năm mừng những cậu bé đã trưởng thành, được công nhận là người lớn. Trong dịp lễ long trọng đó, mỗi cậu bé mới lớn đều được những người già nhất bộ tộc bẻ gãy một chiếc răng cửa để làm dấu là nó đã thành một người đàn ông. Chúng ta không theo những tục lệ đó, song hôm nay cháu đã chứng tỏ mình thực sự là một người đàn ông chân chính.

Thủy thủ trưởng Nôvixki không nói những lời trang trọng. Anh chỉ ghì Tômếch rất chặt, đến nỗi xương cốt nó kêu răng rắc, rồi thì thầm vào tai nó: “Ngay cả ở Ôxtralia chú mày cũng chứng tỏ mình là dân Vacsava!”

Sau cùng, người cha ôm chặt đứa con trai vào lòng và nói:

– Bây giờ ba không thể nhắc nhở con về việc đã không giữ lời hứa, nhưng sau này con đừng để ba phải phấp phỏng và lo lắng cho con như thế nữa nhé. Con có biết chuyện gì đã xảy ra khi không tìm thấy con cả ở đây lẫn ở trại hay không?

– Thật tình con không định làm chuyện vớ vẩn, chuyện đó cứ tự nó diễn ra đấy ba ạ, rồi sau đó con tìm thấy Xanli… – Tômếch khẽ thanh minh.

– Không nghi ngờ gì nữa, con đã xử sự rất đàn ông, – người cha thừa nhận. – Con có thể kể lại cho mọi người xem chuyện xảy ra như thế nào.

– Nhưng trước hết cho con xin chút gì để ăn đã, con đói lắm rồi! – Tômếch đề nghị. Trong khi những nhà săn thú giúp Tômếch tắm rửa, thay quần áo và cho nó ăn, thì ông bà Alan tận tình chăm sóc cô con gái Xanli. Hóa ra cô bé bị bong gân. Những người chủ trang trại giàu kinh nghiệm thực tiễn giải quyết chuyện đó rất chóng vánh. Chỉ ít phút sau, cô bé đã được đưa vào phòng riêng, với cái chân được nẹp cố định. Chỉ kịp dùng một ít nước xúp là cô bé đã ngủ thiếp đi ngay.

Ông bà Alan liền bước ra nhập bọn với những vị khách nhiệt tình đang chăm chú lắng nghe Tômếch thuật lại. Cậu bé đã không giấu giếm công của con chó Đingô trong việc tìm được Xanli. Tômếch ca ngợi sự tinh khôn của con chó, trong lúc đó con chó không rời nó một bước, nằm sát vào chân cậu bé, nó thè chiếc lưỡi dài, nhìn chăm chăm vào mắt cậu.

– Chúng ta thật ngốc không mang theo Đingô khi đi tìm Xanli – ông Alan bảo khi Tômếch vừa kể xong. – Tôi mua nó tặng Xanli chỉ vừa được một tuần. Tôi cứ nghĩ là phải mất một thời gian khá dài nó mới quen được với chúng tôi, vì thế tôi vẫn xích nó ở nhà.

– Con chó này thuộc nòi gì vậy? – chú Xmuga hỏi. – Tôi trông nó có vẻ giống loài chó hoang Ôxtralia.

– Anh không lầm – ông Alan đáp. – Nó là giống lai giữa chó nhà với chó hoang đingô đấy.

Lát sau, những người chủ trại từ biệt ông bà Alan, vì gia đình và công việc gấp gáp đang đợi họ ở nhà. Những nhà săn thú cũng phải quay về trại. Trước khi về, họ hứa với ông bà Alan là hôm sau sẽ nhất định ghé thăm gia đình.