Trang

Tô-mếch ở xứ sở Cănguru - Chương 6: Giữa cơn bão và nanh hổ

Con tàu chạy hết tốc lực về phía nam theo hướng xích đạo. Cái nóng ngày càng trở nên gay gắt, trong các buồng tàu ngột ngạt vô cùng, vì vậy buổi tối mọi người thường tụ tập trên boong. Tômếch chăm chú quan sát những chòm sao có thể nhìn thấy rõ ở nam bán cầu, nó đặc biệt chú ý đến một chòm gồm năm ngôi sao sáng rực rỡ. Cha nó giải thích rằng đó là chòm sao Chữ Thập Phương Nam, chòm sao mà ở nam bán cầu có ý nghĩa tương tự như sao Bắc Đẩu thuộc chòm sao Tiểu Hùng Tinh ở bắc bán cầu.


Ngày thứ ba sau khi rời cảng Côlômbô, thời tiết đột nhiên thay đổi, xấu hẳn đi. Phía chân trời xuất hiện một đám mây nhỏ nhưng đen như nhựa đường. Bầu khí quyển chợt trở nên im ắng lạ thường, còn mặt biển vẫn hiền hòa chợt xuất hiện những con sóng ngắn nhưng đầy đe dọa.

Thuyền trưởng Mac Đugan là người đầu tiên để ý đến đám mây nhỏ đang lớn lên rất nhanh, ông liền ra những mệnh lệnh cần thiết. Toàn bộ thủy thủ bắt đầu khẩn trương chuẩn bị. Tiếng còi của các sĩ quan và tiếng chân rầm rập của thủy thủ chạy về vị trí của mình đã kéo Tômếch lên boong. Nó bước lại gần cha.

– Có chuyện gì vậy ba? Sao mọi người đều chạy hối hả thế? – nó lo lắng hỏi.

Thuyền trưởng báo rằng một cơn lốc biển đang kéo đến – ông Vinmôpxki trả lời. – Chú Xmuga đã đi kiểm tra lại xem lũ thú đã được an toàn cả chưa, còn chúng ta hãy chờ xem điệu nhảy múa trên biển bắt đầu diễn ra như thế nào. Ba thấy hình như chúng ta không tránh được cơn lốc này đâu.

– Lốc là gì hở ba? Nếu con nhớ không nhầm thì hình như nó có gì đó liên quan đến áp suất khí quyển? – Tômếch cố nhớ lại.

– Lốc là trung tâm của một vùng áp thấp do không khí nóng tạo ra, hút gió từ mọi phía thổi tới. Gió lốc thường có tốc độ rất lớn, và ở những vùng vĩ độ thấp thế này lốc thường gây mưa lớn, nhiều khi kéo theo cả mưa giông – ông Vinmôpxki giải thích cho con.

Chẳng mấy chốc trên trời những đám mây đen bắt đầu ùn ùn kéo tới. Những giọt mưa to tướng, nóng bỏng đầu tiên nhanh chóng biến thành cả một dòng thác nước từ trời cao giội xuống. Gió nổi lên đùng đùng và trong chớp mắt đã khiến mặt biển nổi sóng dữ dội. Cơn lốc bắt đầu mạnh lên. Mưa xối xả. Ông Vinmôpxki và Tômếch tránh xuống phòng hút thuốc để quan sát cơn lốc biển cuồng nộ qua ô cửa sổ tròn. Biển như hóa rồ trong một điệu nhảy cuồng loạn. Những con sóng khổng lồ, bờm tung bọt trắng xóa dưới những cơn gió giật điên cuồng, đạp mạnh vào thân tàu. Những cơn sóng từ phía lái, phía mũi và từ hai bên hòa lẫn vào nhau một cách hỗn loạn, tạo thành một cơn xoáy lốc ngầu bọt.

Bị gió lốc đập tơi tả, tàu “Cá sấu” bị nhấn chìm đến tận chop cột buồm dưới những làn sóng khổng lồ, nhưng vẫn ngoan cường đấu tranh cho sự sống còn của mình. Bằng tất cả sức mạnh của những chiếc chân vịt đang rung lên bần bật, con tàu cố sức xuyên qua những con sóng khổng lồ dựng lên sừng sững trước mũi, nó ngả người sang một bên dường như để nghỉ một chút lấy hơi, sau đó chậm chạp vượt lên trên những núi nước, để rồi lại nặng nề rơi tõm xuống một vực nước sâu hun hút; những chiếc dây chẳng kêu răng rắc, nhưng tàu vẫn không chịu thua sức mạnh cuồng bạo của thiên nhiên.

Những làn mưa xối xả dường như đã nối liền những đám mây đen kịt đang hoàn toàn che phủ bầu trời với mặt biển đang cuồn cuộn sóng, tung bọt trắng xóa. Mặc dù đang giữa ban ngày ban mặt mà trời đất hoàn toàn tối sầm lại. Trên tàu người ta phải bật đèn.

Tay Tômếch cố bíu chặt lấy lưng tựa của chiếc ghế được gắn chặt vào vách tàu, nó kinh hoàng ngó qua cửa sổ tròn nhìn những làn sóng nước đang tràn lên boong tàu. Ông Vinmôpxki vòng tay ôm chặt lấy đứa con trai, bởi lúc này con tàu hệt như một quả bóng đang lăn trên mặt biển, có những tư thế hoàn toàn bất ngờ, đe dọa sẽ diễn ra một thảm họa kinh khủng.

Ông Vinmôpxki chăm chú nhìn con. Ông biết, bằng tất cả ý chí, Tômếch đang cố chế ngự nỗi sợ hãi. Những bước nhảy và những cú lắc lư đột ngột của con tàu khiến nó bị chóng mặt. Mặt nó tái nhợt hẳn đi.

– Tômku!- ông Vinmôpxki cố gào lên át tiếng cơn bão. – Con phải lên giường nằm nghỉ ngay đi. Con vẫn chưa thể quen được với tính trạng lắc dữ thế này đâu. Vào trong buồng con sẽ thấy dễ chịu hơn.

– Cũng được, nhưng sẽ làm sao nếu tàu chìm? – Tômếch cũng gào lên trả lời, cảm thấy người mỗi lúc một nôn nao hơn.

– Đừng sơ! Tuy tàu cũ, nhưng những cơn lốc loại này chẳng những ăn nhằm gì so với “Cá sấu” đâu. Nó đã từng vượt qua nhiều cơn lốc, giông tố và bão biển. Con cứ yên tâm mà ngủ, một khi trên tàu đã có mặt những con sói biển giàu kinh nghiệm như thuyền trưởng Mac Đugan. Chẳng có gì nguy hiểm đâu, nhưng con không cần phải đánh vật với nhịp lắc điên rồ này làm gì.

Khó khăn lắm họ mới vượt qua hết một đoạn hành lang ngắn, thận trọng bước lên thang gác và rồi rốt cuộc cũng vào được tới buồng. Ông Vinmôpxki giúp Tômếch cởi quần áo, đặt nó nằm lên giường và thắt dây an toàn cho nó.

Chẳng mấy chốc, Tômếch đã cảm thấy dễ chịu hơn, mặt nó đỡ tái hơn.

– Con cảm thấy khá hơn chưa? – người cha hỏi khi thấy sắc hồng hiện dần lên mặt đứa con.

– Khá hơn, khá hơn nhiều rồi ạ – Tômếch trả lời.

– Cố ngủ đi. Lúc nào tỉnh dậy con sẽ thấy cơn lốc qua rồi.

Ông Vinmôpxki vừa nói tới đó thì cửa buồng bật mở và thủy thủ trưởng Nôvixki lao vào như một cơn lốc. Chú định nói điều gì đó, nhưng đưa mắt nhìn Tômếch rồi không nói nữa. Lát sau, chú mới kêu lên:

– Thật là một cuộc đánh đu tuyệt cú! Cứ như đang đánh đu ở công viên Bielanư ấy nhỉ!

– Lốc biển! Cơn lốc biển kinh quá! – Tômếch gào lên.

– Lốc đâu mà lốc – thủy thủ trưởng cười. – Đó chỉ là các chàng cá voi nhỏ bé đang đánh đu trên những sợi dây buộc vòng quanh trái đất để đánh dấu đường xích đạo, chúng làm biển nổi sóng, thế thôi!

Tômếch vui hẳn lên. Nó hiểu ngay rằng chú thủy thủ trưởng nói đùa. Chẳng có sợi dây nào ràng buộc đường xích đạo cả. Nó cũng đã biết những thủy thủ thường có phong tục bày ra nhiều trò vui hoặc chuyện tếu mỗi khi họ vượt qua xích đạo, vì vậy nó quên ngay cơn lốc biển.

– Chắc hẳn bây giờ tàu chúng ta đang vượt qua đường xích đạo! – nó lên tiếng, vui sướng vì được gặp người bạn vui tính hay đùa.

– Người an hem cố giữ chặt lấy giường, để xem tàu “Cá sấu” cắm mũi chui xuống nước lòn qua bên dưới sợi dây thừng ràng quanh xích đạo. Nếu lúc ấy có anh bạn cá voi nào vẫy đuôi chạm vào chúng ta thì mới thật đã đời! – thủy thủ trưởng đáp.

– Cá voi chỉ là chuyện tếu của chú chứ gì! – Tômếch bật cười.

– Cậu láu thế kia á? Thế cậu có biết rằng mỗi câu chuyện tếu ấy nặng tới gần hai tấn không?

– Nhưng chắc chú không nhìn thấy con cá voi nào bị vướng dây cả, đúng không?

– Chỉ là do ngoài trời tối đen đó thôi, đen như khoảng tối… dưới áo sơ mi của một anh chàng da đen ấy!

– Cháu biết ngay là chuyện tếu mà lại! – Tômếch bật cười.

– Cứ cười đi, không tin thì cứ việc cười đi! Tôi chạy đến tìm anh, anh Anđgiây, nhờ anh giúp một tay nâng cao hộ chiếc dây thừng đó, chứ nếu không tàu có thể vướng cột buồm vào dây mất – thủy thủ trưởng giơ một ngón tay lên đe Tômếch rồi kết thúc.

– Bây giờ con cố ngủ đi, Tômku. Ba sẽ trở lại ngay – ông Vinmôpxki nói rồi thản nhiên rời khỏi buồng.

Ra đến ngoài hành lang, ông Vinmôpxki lập tức hỏi ngay:

– Có chuyện gì xảy ra thế, thủy thủ trưởng?

– Sóng làm hỏng cửa sổ tròn ở trong phòng nhốt con hổ – thủy thủ trưởng báo cáo. – Nước ào vào từng luồng. Con hổ lồng lộn như điên. Cần phải chuyển nó sang một nơi khác ngay.

Không để mất thì giờ giải thích kỹ thêm, cả hai chạy vội đến khoang chứa thú, nhảy một lúc hai ba bậc cầu thang. Tình thế quả là nguy hiểm. Trong buồng chứa con hổ nước đã ngập khá nhiều, cứ mỗi lần tàu nghiêng nước lại xô vào mình con thú khiến nó như hóa điện. Hai thủy thủ đang cố gắng dùng bao giẻ bịt kín lỗ cửa sổ. Thấy việc đó không thể đạt kết quả, ông Vinmôpxki ra lệnh:

Cứ để mặc cái cửa sổ đó! Đút đòn vào dưới cũi. Trước tiên chúng ta hãy chuyển ngay con hổ đi nơi khác, sau đó hãy sửa chữa chỗ hư hỏng!

Cùng với hai thủy thủ lực lưỡng khác, chú Xmuga luồn mấy chiếc đòn tre to tướng vào dưới cũi, còn ông Vinmôpxki dùng dao cắt đứt những dây chằng đang buộc cũi vào với những chiếc vòng ở sàn nhà. Nước càng tuôn mạnh như suối qua chiếc cửa sổ hỏng bị bỏ ngỏ. Con hổ vừa gầm gừ giận dữ, vừa cào vuốt sần sật vào những gióng tre, cố tìm cách thoát ra khỏi chiếc cũi đang bị nước xối tơi tả.

Phải cố gắng lắm họ mới chuyển được nó sang một buồng khác, sau đó họ bắt tay sửa chữa lại chiếc cửa sổ bị hỏng. Cũng phải hai tiếng đồng hồ sau ông Vinmôpxki mới trở lại phòng Tômếch. Ông sung sướng thấy con đang ngủ ngon lành.

Sáng sớm, cơn lốc bắt đầu dịu dần. Sóng vẫn còn trùm qua boong và gió thỉnh thoảng vẫn tàn bạo xô đẩy con tàu, nhưng nguy hiểm đã qua. Mãi đến lúc này một bộ phận của thủy thủ đoàn mới được cùng ông Vinmôpxki đi nghỉ.

Tômếch tỉnh dậy, ngạc nhiên khi thấy trời đã sáng, ánh nắng chiếu qua cửa sổ vào phòng. Nhịp lắc lư của con tàu trở nên dễ chịu, báo hiệu cơn lốc đã tan từ lúc còn đêm. Tômếch cởi các đai an toàn, ngồi dậy trên giường.

“Lốc tan rồi – nó khoan khoái tự nhủ. – Tốt nhất mình đi tập bắn một lát sẽ dễ quên cơn đau đầu hơn.” Mặc dù người còn uể oải nhưng nó lau người rất kỹ rồi mặc quần áo. Nó nhét vào túi quần một vốc đạn. Kẹp khẩu súng vào nách nó bước ra hành lang. Trong bầu không khí yên lặng trùm lên con tàu chỉ còn nghe có tiếng máy tàu trầm trầm vẳng lên từ phòng nồi hơi. Tômếch đoán rằng hẳn lúc này vẫn còn rất sớm.

“Vậy càng hay – nó vui vui nghĩ bụng. – Sẽ không một ai cản trở mình, mà bây giờ thì mình chưa hề muốn ăn sáng.”

Nó bước xuống tầng dưới cùng của khoang tàu. Đến gần khoang chứa thú nó nghe thấy hình như bên cạnh có tiếng ai đó vừa sập của. Nó dừng lại chờ đợi, nhưng ngoài tiếng máy tàu đều đều không còn nghe thấy một tiếng gì khác.

“Mình tưởng thế thôi” – nó nghĩ bụng và tiếp tục đi vào phòng tập bắn. Đến chỗ hành lang rẽ ngang, đột nhiên nó trông thấy cánh cửa dẫn vào buồng nhốt con hổ đang mở toang. Mỗi khi tàu lắc mạnh, cánh cửa lại đập đánh rầm vào khung cửa.

“Chắc tiếng sập cửa từ đây mà ra” – Tômếch lẩm bẩm.

Nó bực mình khi nghĩ rằng đám thủy thủ thật cẩu thả. Làm sao có thể thiếu cẩn thận đến vậy đối với một con thú nguy hiểm như hổ cơ chứ?

“Mình phải đóng cửa lại hoặc phải đi báo tin cho cha hay chú Xmuga mới được” – nó nghĩ thầm.

Nó ngần ngại dừng lại ngoài hành lang, e sợ phải nhìn vào chỗ con hổ Bengan, mặc dù con thú dữ đã bị giam trong cũi. Nhưng nó dễ bị xem là kẻ nhút nhát nếu báo tin cho cha về sự cẩu thả của thủy thủ mà tự mình không sửa chữa ngay việc đó khi có thể.

“Đằng nào cũng dở – Tômếch ngần ngừ. – Thật ra mình cũng chẳng cần phải nhòm vào phòng làm gì. Khi nào cánh cửa lắc tự khép lại, mình chỉ cần giữ nó lại và cài then là xong. Rồi sau đó hãy đi báo cho mọi người.”

Nó thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Đó là lối thoát đúng đắn nhất khỏi tình cảnh khó xử này. Nó bước lại gần cách cửa đang đung đưa, và khi cánh cửa khép hờ vào gần khung nó tóm ngay lấy then và cài lại.

“Thế là xong!” – nó sung sướng nghĩ thầm. Lúc này nó chợt nghĩ rằng một khi sự bất cẩn đã được sửa chữa, cũng không cần thiết phải báo ngay cho cha, khiến cha thêm lo lắng. Tốt nhất là sau khi tập bắn hãy nói với cha cũng chưa muộn.

Thế là nó nảy ra ý định tập săn hổ. Nhanh như cắt nó hình thành một kế hoạch trong đầu cho trò chơi: cứ giả dụ như nó chính là nhà săn thú lừng danh Jan Xmuga. Cư dân của một làng thổ dân vùng Bengan cầu khẩn nó giết con hổ đang hoành hành, để cứu họ. Dĩ nhiên, nó sẽ không cho phép một ai đi cùng, bởi cuộc đi săn này cực kỳ nguy hiểm. Cứ ch là cái chuồng bò thường bị con hổ tới quấy phá đang nằm trong khu vực trường bắn của nó còn con hổ là chiếc hộp sắt tây treo trên dây thép sát trên trần; hai cái vòng tròn vẽ trên đó chính là đôi mắt đang vằn những tia máu của con thú dữ.

Tômếch nhanh nhẹn nạp đạn vào súng và chạy đến bên cửa, mở phắt ra, nhảy ngay vào phòng, đóng sập cửa lại sau lưng mình và dựa lưng vào tường. Nó nhanh như cắt đưa mắt nhìn, định giương súng lên để thực hiện một phát tuyệt vời, thì bỗng nhiên… mồ hôi lạnh vã ra đầy trán nó. Nó giương mắt nhìn cảnh tượng kinh hoàng có thể khiến máu đông lại trong huyết quản, mà không thể thốt nổi một lời nào. Ở góc đối diện của căn phòng mà nó dùng làm “trường bắn”, chú Xmuga đang đứng, mặt tái nhợt, còn trước mặt chú, chỉ cách hai hoặc ba bước chân, là một con hổ xứ Bengan thật, to tướng, đang mọp người xuống sàn, nanh nhe ra trắng nhởn.

Những quầng đen như chợt che mờ mắt Tômếch, đầu gối nó như khuỵu xuống. Nó nhắm nghiền mắt lại, nghĩ rằng mình đang mơ một giấc mơ khủng khiếp. Mãi một lát sau, một khoảng thời gian mà nó ngỡ đã rất dài, nó mới nghe thấy tiếng chú Xmuga đang nói bằng giọng rất khẽ, như hướng dẫn cho ai đó:

– Bình tĩnh, bình tĩnh nào, đừng có cáu kỉnh thế…

Đáp lại, chỉ có tiếng gầm gừ trầm đục, đầy đe dọa của con hổ.

Một ý nghĩ nhanh như chớp chạy qua óc Tômếch. Chú Xmuga sẽ không để cho con hổ làm hại nó. Nó mở mắt ra… Con hổ đã thay đổi tư thế, bây giờ nó quay ngang thân mình về phía chú Xmuga, chằm chằm ngó hai kẻ quấy rầy bằng ánh mắt dữ tợn. Lông cổ của con thú dữ đang tức giận dựng cả lên. Nó nhăn mũi, dữ tợn há hoác mõm ra.

Tômếch chợt hiểu rằng hẳn đã xảy ra một chuyện gì đó khác thường một khi con hổ lại xuất hiện trong phòng tập bắn, chứ không ở trong căn phòng mà người ta đã mang cái cũi nhốt nó vào tại cảng Côlômbô. Mãi đến lúc này nó mới nhìn thấy sâu trong góc phòng chiếc cũi bằng tre, mà lạ lùng thay, cửa vẫn còn đang đóng chặt! Vậy bằng cách nào con hổ có thể thoát ra bên ngoài? Tômếch định hỏi chú Xmuga xem mọi chuyện xảy ra như thế nào, nhưng nó không sao thốt lên nổi một lời. Chú Xmuga nhận thấy ngay chuyện gì đang diễn ra với Tômếch và chú liền nhắc nó:

– Nếu nó nhảy vào vồ cháu thì hãy bắn ngay, rồi lập tức nhoài người nhảy qua một bên, sau đó chạy ngay đi gọi cha đến cứu. Có điều bây giờ phải thật bình tĩnh…

Chỉ có từ “cứu” lọt được vào đầu óc Tômếch, trí óc nó lập tức tỉnh táo lại. Nó nhìn sang chú Xmuga: trong tay chú không một tấc sắt. Bàn tay Tômếch bất giác siết chặt khẩu súng săn.

Con thú dữ sốt ruột đổi tư thế. Đuôi nó bắt đầu quật xuống sàn. Tiếng gầm gừ mỗi lúc một trở nên dữ dằn và giận dữ hơn.

“Đó chỉ là một cái vỏ đồ hộp, một cái vỏ hộp to, rất to mà thôi!” – Tômếch tự nhủ như thế, thầm cầu mong sao trong giây phút nguy cấp này nó có thể hoàn toàn bình tĩnh.

Chú Xmuga dán chặt lưng vào tường, vừa chậm rãi dịch dần về phía cậu bé, vừa nói bằng giọng bình thản đều đều với con thú. Anh quyết định bằng mọi giá phải cứu sống thằng bé. Một khi Tômếch nổ súng, anh sẽ nhảy vào chắn ngang giữa nó và con thú dữ, chí ít anh cũng có thể ngăn cản được con thú ít phút, trong thời gian đó Tômếch có thể chạy trốn.

Chắc hẳn con thú đã nhận thấy cử động của chú Xmuga. Nó lùi lại, như muốn tăng khoảng cách lấy đà, rồi nó dán bụng xuống sàn, đuôi quật mấy lần, và trong tiếng gầm gừ điên cuồng nó co mình chuẩn bị chồm tới.

Ngay cả một kẻ hoàn toàn thiếu kinh nghiệm về chuyện đó như Tômếch cũng biết chắc rằng con hổ đang chuẩn bị vồ mồi. Chính trong hoàn cảnh nguy hiểm chết người đó, Tômếch chợt lấy lại được bình tĩnh hoàn toàn. Nó đã hiểu mình sẽ phải làm gì. Nhanh như cắt nó đưa súng lên vai. Khi đầu  vừa chạm vào điểm giữa hai con mắt đang chiếc ra ánh đang giận dữ, nó bóp cò.

Tiếng súng giòn tan và tiếng hai khối thịt cũng ngã đánh huỵch xuống sàn vang lên dường như cùng một lúc, bởi lẽ chú Xmuga không hề run sợ đã lao thẳng vào con hổ ngay vào lúc Tômếch vừa nổ súng. Bây giờ cả người và vật cùng siết chặt lấy nhau, làm thành một cảnh tượng rất đỗi kinh hoàng. Hai thân mình quay lộn trong một nhịp điệu dữ dội, khi thì cái thân hình vằn vện của con thú đè chặt con người xuống đất, lúc thì bên trên lại xuất hiện chiếc áo sơ mi trắng của Xmuga. Bất giác Tômếch nạp đạn vào súng lần nữa, nhưng mục tiêu di chuyển nhanh quá khiến nó không thể bắn thêm phát nữa. Tômếch rất muốn cứu chú Xmuga, nhưng không hiểu một sức mạnh nào đó đã kìm chặt chân nó lại, khiến nó không thể nhích đi một bước. Nó chỉ còn biết mở to mắt nhìn cuộc vật lộn sinh tử đó.

Đột nhiên, màn hỗn độn của hai thân hình đang quay lộn trên sàn chợt dừng lại. Con hổ trong cơn run giật giãy chết vẫn nằm đè lên người chú Xmuga, còn chú đang siết chặt hai tay vào cổ nó, ngay sát đầu. Con thú dữ ghê gớm còn gầm lên một tiếng khàn khàn nữa, rồi nằm bất động. Chú Xmuga cũng nằm yên dưới thân mình nặng nề của con thú. Sàn nhà chung quanh vương đầy máu…

Tômếch vẫn không thể nói nên lời. Một nỗi yếu ớt lạ thường chế ngự nó hoàn toàn. Cả căn phòng quay tròn trước mắt nó. Nó ngất đi.

Khi tỉnh dậy, nó nhìn thấy khuôn mặt chú Xmuga cúi xuống, chú đang ngồi cạnh nó, ngay trên sàn nhà, đặt đầu nó lên đùi mình.

– Mọi chuyện ổn cả rồi, Tômku – nó nghe thấy giọng nói dịu dàng của người săn thú. – Cháu cảm thấy trong người thế nào rồi?

Tômếch liếc nhìn thân hình đồ sộ của con hổ đang nằm bất động trên sàn và… lại xỉu đi. Mãi hồi lâu sau nó mới thấy đỡ hơn. Sắc mặt nó dần dần lấy lại màu bình thường. Cả hai ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào vách. Chú Xmuga đưa một cánh tay cứng cáp ôm lấy Tômếch.

– Chú không bao giờ nghĩ rằng cháu lại thiện xạ đến thế – chú Xmuga lên tiếng. – Ai dạy cháu nhằm bắn tuyệt vời như vậy?

– Thủy thủ trưởng Nôvixki – Tômếch đáp. – Hai chú cháu dùng chính phòng này để làm trường bắn.

– Chú cũng nghe nói là cháu đang tập bắn, nhưng chú không bao giờ nghĩ rằng chỉ trong một thời gian ngắn cháu đã có thể được xếp vào hàng thiện xạ như thế! Cha cháu sẽ rất tự hào về cháu!

– Cháu chẳng nghĩ thế đâu – Tômếch trả lời. – Giá như không có chú, cháu sẽ sợ chết khiếp mất! Sao con hổ lại ở đây và tại sao chú lại thả nó ra?

– Cơn lốc đã làm hỏng cửa sổ buồng nhốt con hổ, khiến nước tràn vào. Các chú đã phải chuyển nó sang buồng này.

– Có phải chuyện đó xảy ra hôm qua, khi chú thủy thủ trưởng Nôvixki chạy đi tìm cha cháu?

– Đúng thế, chú đã bảo chú ấy đi tìm cha cháu, bởi chú không thể xoay sở nổi.

– Thế mà chú thủy thủ trưởng không hề nói với cháu một lời nào về chuyện ấy – Tômếch giận dỗi nói. – Chú ấy cứ toàn đùa về chuyện cá voi với lại đường xích đạo.

– Chắc chú ấy không muốn làm cháu lo đấy thôi. Chú ấy là người bạn rất tốt của cháu.

– Thế rồi sao nữa ạ?

– Các chú chuyển con hổ sang buồng này rồi sửa chữa cái cửa sổ bị hỏng. Chắc hẳn trong khi di chuyển chiếc cũi, có ai đó đã vô ý rút then cũi, kéo theo toàn bộ câu chuyện không hay này. Rạng sáng chú quyết định xuống kiểm tra xe con hổ đã yên chưa. Khi chú bước vào, cửa cũi vẫn đóng, chắc là do tàu lắc nên nó bị sập lại. Thế là chính chú đâm ra bị sa bẫy. Chú bước đến gần cái cũi thì mới đột ngột trông thấy con hổ đang rình ở phía sau lưng. Nó đang rất tức giận. Chú đã cố gắng yên ủi nó, chú nói liên tục với nó như những người dạy thú dữ thường làm, đồng thời chú dịch chuyển từ từ cho đến khi chạm phải góc tường mà khi vào cháu đã trông thấy.

– Thế chú có sợ không? – Tômếch hỏi, thán phục nhìn nhà săn thú.

– Chú sợ chứ, Tômếch. Cháu còn nhớ chú đã kể cho cháu nghe câu chuyện xảy ra với chú ở vùng Bengan không? Kể từ hồi đó trở đi, không hiểu sao chú rất ghét lũ hổ. Hình như con hổ cũng cảm thấy được điều đó, nên mỗi lúc nó một thêm hung tợn. Đột nhiên, cháu lao vào phòng như một cơn lốc, và khi ấy chú hoảng sợ thực sự. Chú tưởng là lần này cả hai chú cháu mình sẽ chết. Nhưng cháu đã lập được một kỳ tích phi thường. Cháu, chính cháu đã cứu chú và cứu cả mình.

– Thế tại sao chú lại lao vào con hổ ngay sau khi cháu nổ súng?

– Chú đâu biết cháu là tay thợ săn thiện xạ đến thế, nên chú lo cho cháu. Nhưng chuyện ấy thực ra là không cần thiết. Con thú đã bị bắn một phát đạn tuyệt đối chính xác vào đúng giữa hai mắt. Nó đã giãy chết trong khi chú cố gắng giữ nó lại.

– Nghĩa là chú định che cho cháu! – Tômếch vô cùng xúc động thủ thỉ.

– Nói cho cùng, chú rất lo cho cháu. Làm sao chú có thể đoán được là cháu hành động can đảm đến thế!

– Cháu làm được thế chỉ vì nhờ có chú, chứ nếu không cháu đã chết khiếp vì sợ rồi – Tômếch khẽ thú nhận.

– Thế là tình cờ chú cháu mình đã cùng nhau săn hạ một con hổ – chú Xmuga mỉm cười bảo Tômếch. – Chắc ông lão thầy bói tức cười ở Port Xaiđ không thể ngờ rằng lời tiên báo của lão lại có thể trở thành hiện thực nhanh chóng đến vậy. Nào, bây giờ chúng ta hãy đi báo tin cho cha cháu và thuyền trưởng Mac Đugan!