Trang

Tô-mếch và thủ lĩnh Tia Chớp Đen - Chương 3: Ba người bạn thân

Phóng ngựa qua thảo nguyên, Tômếch hoàn toàn không hay rằng, lần thứ hai trong ngày hôm đó, tính mạng của cậu đã treo lơ lửng trên đầu sợi tóc mỏng manh. Thậm chí cậu cũng không hề nghĩ rằng thằng bé In-đi-an lại có thể bội bạc bắn lén sau lưng cậu. Giờ đây, trên đường quay về trại, cậu đang nghĩ cách tránh gặp mặt sê-ríp Alan. Tốt nhất là làm thế nào lẻn được vào phòng riêng mà không bị ai để ý, song điều đó có vẻ khó thực hiện. Bà giúp việc người da đen, bác gái Alan và Xanli thường quanh quẩn trong nhà, nếu như ai trong số ba người đó gặp em trong tình cảnh thế này thì khó tránh khỏi những câu hỏi phiền phức, điều mà Tômếch muốn tránh bằng bất kỳ giá nào. Người duy nhất có thể khiến cậu hoàn toàn tin tưởng là thủy thủ trưởng Nôvixki. Vì vậy cậu quyết định sẽ tìm cách lẻn vào gần nhà rồi bằng cách nào đó ra hiệu để gọi bạn ra. Dự tính như thế, cậu tiến vào trại từ phía chuồng bò và chuồng ngựa. Cậu nhìn quanh, không có ai ở gần đấy cả. Nhanh như cắt, cậu dắt ngựa vào tàu ngựa, tháo yên cương, đặt yên và hàm thiếc lên thanh gỗ ngáng chuồng, rồi sau khi đóng cổng lại, cậu chui vào rặng cây bao quanh nhà.

Những rặng cây chỉ kéo dài đến cách nhà chừng hai mươi mét thì chấm dứt, tiếp theo đó là cái hiên trước rộng rãi của tòa nhà ở. Tômếch nấp trong rặng cây và quan sát cái hiên. Không đầy mười lăm phút sau ở hiên xuất hiện một phụ nữ da đen – bà Bét-ty – với một cái khăn trải bàn màu trắng cắp dưới nách. Bà trải khăn lên cái bàn tròn, đặt bát đĩa lên đó rồi biến mất vào trong nhà.

Nhìn thấy sự sửa soạn đó, Tômếch lo lắng thật sự. Đã đến bữa sáng thứ hai rồi chăng? Cậu bắt đầu tính xem bây giờ đã là mấy giờ. Cậu bắt đầu đi dạo ngay sau khi mặt trời mọc, nghĩa là khoảng bốn giờ sáng, đi đến biên giới Mê-hi-cô mất chừng hơn một tiếng đồng hồ, leo lên núi và theo dõi dấu vết thằng bé In-đi-an cũng mất chừng một tiếng đồng hồ nữa. Cuộc đánh nhau chắc chỉ kéo dài chừng vài mươi phút. Chuyến xuống núi có mang theo thằng bé Đại Bàng Đỏ bất tỉnh nhân sự kéo dài chừng nửa giờ mà cũng có thể hơn. Sau đó lại leo lên núi, tìm khẩu súng lục rồi khẩu súng săn và nói chuyện, cộng lại dài chừng ba tiếng đồng hồ, quay trở về đây mất thêm một tiếng đồng hồ nữa. Như vậy đã sáu giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi cậu rời trại ra đi. Có lẽ bây giờ là mười giờ hay mười một giờ, đúng giờ bữa ăn sáng thứ hai trong ngày.

Cậu vừa kịp tính toán như thế thì trên thềm đã xuất hiện cô bé tóc đen Xanli cùng với mẹ và người không rời cô nửa bước là thủy thủ trưởng. Theo sau họ là con chó Đingô. Họ ngồi vào bàn, con chó ngồi xổm bên cạnh cái ghế của Xanli. Một lúc sau bà Bét-ty bưng khay thức ăn ra.

Tômếch chợt thấy xỉu cả người, cậu phải nhắm mắt lại tránh không nhìn cảnh những người thân đang bắt đầu ăn sáng. Vì chuyện mạo hiểm vừa trải qua, nãy giờ cậu không hề nghĩ gì đến việc ăn uống, song giờ đâym cái dạ dày gào lên đòi quyền của mình. Tômếch nghe thấy tiếng bát đĩa lanh canh chạm vào nhau và giọng nói cười vui vẻ của bà Alan cùng thủy thủ trưởng đang khuyến khích Xanli hãy lấy thêm thức ăn vào đĩa của mình. Tômếch bịt chặt tai lại để khỏi phải nghe chuyện, song cậu chợt nghĩ ra rằng bất kỳ lúc nào có cơ hội cũng cần phải rèn luyện thêm nghị lực.

Sau cái ý nghĩ mang tính cách “tích cực” đó, cậu mở bừng mắt ra bắt đầu quan sát những người đang ăn. Cậu thấy ngay rằng sẽ bỏ qua khá nhiều chuyện hay nếu cứ nhắm mắt như một chú đà điểu rúc đầu vào cát bởi vì cô bé Xanli bị mẹ và chú thủy thủ trưởng giục ăn bỗng không phản đối nữa mà bắt đầu hăng hái xúc những miếng to tướng vào đĩa của mình, còn bà mẹ và chàng thủy thủ trưởng tốt bụng khi hết lời khen ngợi tính háu ăn đột xuất của cô bé.

– Đó là nhờ có bầu không khí trong sạch của thảo nguyên đấy, thưa bác, – chàng thủy thủ nói bằng giọng ồm ồm. – Ngay cả tôi đây cũng còn bị bầu không khí ấy tác động mạnh như một thứ rượu rum Gia-mai-ca thượng hảo hạng nữa là. Cứ thế này mãi thì chắc tôi không thể đi lọt cửa buồng tàu thủy mất. Có lẽ tôi sẽ phải đi chơi ngựa cùng với thằng bé Tômếch để có thể giảm bớt ít cân!

– Anh nói gì thế, anh thủy thủ trưởng! – bà Alan phản đối, – thật ra thì anh cũng là một trang nam nhu đồ sộ đấy. Song có chút mỡ nào dưới da anh đâu cơ chứ. Anh mà bỏ đi nốt thì chúng tôi biết xoay xở thế nào khi cô bé Xanli láu lỉnh đang nhanh tay tiếp cho con chó Đingô những miếng ăn mỗi lúc một to hơn.

Trong khi đó, bà Alan không đoán ra được sự thật, bà ngạc nhiên hết sức khi thấy cô con gái vét sạch đĩa một cách cực kỳ nhanh chóng.

– Xanli con yêu, liệu con có ăn quá nhanh không đấy? – bà kêu lên. – Quả thực con ăn có vẻ ngon miệng hơn trước nhiều, nhưng lẽ ra con không lên làm dạ dày quá mệt như thế mới phải!

– Nhưng mà con vẫn còn đói, – Xanli tỉnh bơ đáp lại.

– Tốt nhất là con hãy chạy ra vườn hái ít trái cây vào đây, bà mẹ khuyên.

Dường như Xanli chỉ chờ có thế, em nhỏm dậy, cảm ơn hai người rồi cùng Đingô chạy ra khỏi hiên.

Tômếch không muốn bỏ qua điều gì trong cảnh tức cười vừa diễn ra trong bữa sáng, để nhìn được rõ hơn, cậu đã nhô đầu ra khỏi bụi cây. Giờ đây, khi cô bé và con chó rời khỏi hiên, cậu vội rụt ngay đầu vào và vô tình làm cho cành cây bị rung động.

Tiếng sột soạt không thoát khỏi sự chú ý của Đingô. Vừa đánh hơi thấy chủ, nó phóng vọt theo ngay, đuôi vẫy rối rít, Tômếch xuýt nữa thì ngã lăn ra đất khi con chó to tướng lao vào thè lưỡi muốn liếm lên mặt cậu. Cậu giữ chặt lấy cổ con chó yêu và dùng tay ra hiệu cho nó phải im lặng. Con Đing trung thành và ngoan ngoãn hiểu mọi cử chỉ của Tômếch, vì vậy nó lặng yên ngay tức khắc. Chỉ có cái mũi của nó phập phồng khi đánh hơi thấy mùi lạ toát ra từ người cậu bé.

“Nó đánh hơi thấy mùi thằng bé In-đi-an”. – Tômếch nghĩ thầm.

Từng bước một, cậu lui về phía những lùm cây mọc cách đây một quãng. Đingô theo sau. Tômếch thậm chí không dám nghĩ đến chuyện đuổi con chó đi để khỏi làm cho Xanli chú ý. Cậu chỉ vội đi sâu vào những lùm cây để tránh thật xa cái hiên lúc Xanli đi tìm chó. Cậu đã tính không lầm. Thấy con chó mất hút trong lùm cây, Xanli lên tiếng gọi, khi không thấy chó quay lại, cô bé bèn đi tìm.

– Đingô, Đingô. Mày ở đâu hả, đồ quỷ kia? Quay lại đây ngay lập tức.

Song Đingô không quay trở lại mặc dù nó dỏng tai lên khi nghe thấy tiếng gọi. Hơi bực mình về sự không vâng lời của con chó, Xanli cũng chạy sâu vào vườn. Được vài chục bước, cô bé bàng hoàng đứng sững lại. Cô bé đã nhìn thấy Tômếch. Hình dáng của cậu khiến Xanli hoảng hồn. Lồng ngực, trán cũng như mặt và tay của Tômếch dính đầy máu. Mớ tóc rối bù, cái mũ phớt rộng vành tả tơi treo thõng sau lưng cũng như cái quần da rách toạc chứng tỏ một cách không thể chối cãi rằng cậu vừa trải qua một chuyện mạo hiểm khác thường nào đó.

Giá lúc khác thì có lẽ Tômếch sẽ hài lòng vì ấn tượng mà cậu đã gây ra cho Xanli, song lúc này cậu chỉ mỉm cười ra hiệu cho cô bé phải im lặng. Là con của một người đi khai khẩn Ôxtralia, đã từng tận mắt thấy không ít những chuyện lạ, nên Xanli nhanh chóng định thần và ngoan ngoãn đi theo sau bạn.

Khi đã cách hiên một quãng khá xa, Tômếch đứng lại và bảo:

– Xanli, em thông minh lắm. Trong mọi lúc em đều biết nên xử sự như thế nào. Anh có thể tin em được chứ?

– Anh lại còn phải hỏi thế nữa cơ đấy? – cô bé hơi giận. – anh nên biết là vì anh em có thể làm được tất cả mọi việc. Tômmy, trông anh cứ như vừa giết ai vậy. Đừng sợ, anh cứ nói thật với em đi. Em sẽ im như đất. Nếu như người ta điều tra về anh thì em sẽ khai là suốt từ sáng đến giừ chúng mình cùng chơi với nhau trong vườn.

Tômếch bật cười trước ý nghĩ ngộ nghĩnh của Xanli.

– Sao em lại nghĩ là anh vừa mới giết người? – cậu hỏi.

– Thì người anh dính đầy máu, anh mất cả áo sơ mi, toạc cả quần và rách cả mũ. Ôi, em biết chứ! – cô bé đáp.

– Em chỉ nói nhảm, đúng như chú thủy thủ trưởng vừa mới nói lúc nãy ấy, – Tômếch nói.

– Thế là anh nghe trộm nhé. Như thế chẳng đẹp chút nào cả, – cô bé bất bình.

– Chỉ do tình cờ thôi. – Tômếch nói cho cô bé yên lòng. – Chỉ vì anh không thể ra mắt mẹ em với bộ dạng thế này, thêm nữa, anh cũng không muốn sê-ríp Alan trông thấy anh.

– Ồ, về chuyện đó thì anh có thể yên tâm. Chú ấy phóng ngựa đi ngay từ sáng sớm tinh mơ, đến giờ vẫn chưa về. Ở nhà chỉ có chúng em thôi. Chắc chắn chú ấy không thể trông thấy anh được.

– Thế thì… hay lắm. Em đã hứa là em sẽ im như hòn đất, liệu bây giờ em có thể làm giúp anh một việc được không?

– Em sẽ làm ngay, nhưng trước hết anh hãy nói cho em biết xem có phải chú thủy thủ trưởng Nôvixki cố ý phịa thêm hay không, chú ấy nói là anh không thể quên em, cứ viết thư cho em suốt, đúng không?

Tômếch đỏ bừng mặt, song bị dồn đến chân tường cậu đành nghĩ cách trả lơi. Cậu hỏi lại:

– Thế em có hay nhận được thư của anh không đã nào?

– Có, em rất hay nhận được. – cô bé thừa nhận.

– Đấy, em thấy chưa, chú thủy thủ trưởng đã nói sự thật.

– Thì đúng rồi, nhưng em muốn biết là anh có thường nghĩ đến em không cơ?

– Liệu anh có thể viết thư cho em mà không hề nghĩ gì đến em hay không?

– Ừ nhỉ! Em quả là ngốc nghếch!

– Anh chẳng bao giờ dám nói là em không thông minh cả, – Tômếch sôi nổi đáp.

Xanli nhìn cậu, chưa tin hẳn.

– Bây giờ thì anh hãy nói xem em phải làm việc gì nào? – cô bé hỏi.

– Em hãy bí mật gọi chú thủy thủ trưởng Nôvixki ra đây.

– Chỉ có thế thôi à?

– Rất tiếc là trong trường hợp này thì phụ nữ không thể làm gì giúp anh được.

Xanli sáng bừng cả mặt vì vui sướng khi nghe Tômếch gọi em là “phụ nữ”.

– Được rồi, anh Tômmy, em sẽ cố gắng đưa chú thủy thủ trưởng ra đây cho anh, mặc dù thực ra em cũng chưa biết sẽ nói gì với chú ấy như thế nào đây. Mẹ với chú ấy đnag nói chuyện rất say sưa trong hiên ấy.

– Em cứ nhờ chú ấy giúp em đi tìm con Đingô, còn anh sẽ giữ nó lại đây cho đến khi chú ấy ra. – Tômếch khuyên.

– Hay đấy, chắc chắn chú thủy thủ trưởng sẽ không từ chối em đâu. Anh cứ chờ ở đây một lát nhé! – Xanli đáp và chạy thoăn thoắt về phía ngôi nhà.

Chỉ một lát sau Tômếch đã nghe thấy tiếng hai bạn đang đi lại gần.

– Đến khổ với cô, cô gái ạ, – chàng thủy thủ trưởng làm bộ than thở. – Cô không để cho người ta được nghỉ ngơi sau khi ăn xong nữa. Khi thì cái cây cao quá và phải bế cô lên vì cô muốn nhìn xem đằng sau những bụi xương rồng có cái gì, khi thì con Đingô lại chạy đi đâu mấy… Mà tất cả những chuyện ấy chẳng qua chỉ là vì cô muốn kéo tôi sục sạo khắp các xó xỉnh đấy thôi.

– Ha ha, bây giờ thì chú kêu ca, thế mà vừa lúc nãy chú lại nói không biết có nên đi dạo chơi bằng ngựa với anh Tômmy cho khỏe người hay không đấy, – Xanli trả miếng.

– Nó cũng chẳng tốt gì hơn cháu đâu, cô bé ạ! Nó chỉ làm chú bị xóc đến đau cả bụng trên những chặng đường đầy đá sỏi mà thôi. Không biết thằng bé chui nhủi đi đâu suốt từ sáng đến giờ cơ chứ?

– Nếu chú kiên nhẫn một chút thì chú sẽ thỏa mãn tính tò mò ngay thôi, – Xanli cười khúc khích.

– Hai đứa chúng mày quả là một đôi quỷ con rõ khéo.

– Chú nghĩ thế thật à, chú? – Xanli vui mừng hỏi lại.

Song em không nhận được câu trả lời, vì chính vào lúc ấy chàng thủy thủ trưởng đứng dừng lại và kêu lên:

– Cậu lại bày ra trò gì thế này, người anh em? Lại có chuyện gì xảy ra thế hả thằng quỷ?

– Không có chuyện gì đặc biệt đâu, chú thủy thủ trưởng ạ, – Tômếch vui vẻ đáp và khẽ nheo một mắt. – Chỉ vì nhầm lẫn, cháu nhảy trúng phải một cái thùng tô nô chứa đầy mèo, thế là các chú mèo cào cho chúa một trận sơ sơ.

– Và lũ mèo cũng nuốt của anh cả áo sơ-mi và  xé toạc cả quần và mũ chứ gì? – Xanli đùa. – Chú thủy thủ trưởng ơi, chú nhớ anh Tômmy, thế là cháu đã dẫn chú đến với anh ấy rồi đấy nhé!

– Chao ôi, lũ quỷ này! Chú vẫn bảo hai đứa chúng mày là một đôi rất đẹp mà, – Chàng thủy thủ trưởng vừa làu bàu vừa chăm chú nhìn Tômếch. – Nếu cháu đã làm xong việc của cháu rồi thì bây giờ hãy cùng Đingô chạy vào vườn hái quả đi Xanli, lát nữa hai chú cháu tôi sẽ đến tìm.

– Cháu sẽ chờ đấy nhé! – Xanli đáp. – Đingô, đi với tao nào.

Cô bé biến mất trong lùm cây. Thủy thủ trưởng Nôvixki nghiêm khắc nhìn Tômếch một lúc lâu, sau đó mới tiến đến gần. Chẳng nói chẳng rằng, anh rút khẩu súng lục của cậu bé ra khỏi bao rồi kiểm tra một cách thành thạo. Anh thấy trong ổ đạn chỉ còn những cái vỏ đạn rỗng sau khi bắn. Anh im lặng trút chúng ra, đút vào túi, thông nòng súng, lấy từ dây lưng cậu bé năm viên đạn mới, nạp vào súng, rồi đút trả súng vào bao.

– Tôi còn phải dạy cậu đến bao giờ nữa là ngay sau khi bắn bao giờ cũng phải nạp đạn cho vũ khí, hả? – anh hỏi một cách nghiêm khắc.

Tômếch bối rối. Theo luật lệ không hề được ghi trong văn bản nào của những người đi săn dã thú, chuyện đó bị xem như một lỗ lầm lớn, vì ai biết trước điều gì sẽ xảy ra với người thợ săn trong một chuyến đi săn nguy hiểm, nếu anh ta không biết giữ cho vũ khí lúc nào cũng ở tư thế sẵn sàng? Cậu ấp úng đáp:

– Cháu quên đi mất, nhưng tất cả những chuyện đó chỉ vì hoàn cảnh hết sức đặc biệt mà thôi. Chú thấy đấy…

– Chúng ta hãy còn thì giờ để phân trần, – thủy thủ trưởng ngắt lời. – Có ai theo dõi cậu à? Hay cậu bắn phải ai?

Trong những cuộc phiêu lưu lần trước, Tômếch đã biết rõ một số điểm yếu của người thủy thủ trưởng. Anh lính thủy khổng lồ này rất ưa nịnh. Vì vậy, để làm dịu cơn giận của anh, cậu đáp vội:

– Nhờ có những ngón võ tuyệt diệu được chú dạy cho, cháu đã thắng cuộc mà không phải dùng đến vũ khí. Sau đó cháu mới bắn chỉ thiên để thu hút sự chú ý của một người khác.

– Hà, nếu như cơ sự xoay ra như thế thì lại là chuyện khác, – chàng thủy thủ trưởng nở mặt nở mày. – Lát nữa chú mình sẽ thuật lại đầy đủ sau. Bây giờ phải làm cách nào để tuồn chú vào nhà đã. Trông chú mày cứ như là vừa chơi đuổi bắt với hổ vậy.

– Cháu cũng vừa phải trải qua một chuyến phiêu lưu không kém, – chú bé thừa nhận. – Chú làm sao mang ra hộ cháu một cái áo sơ mi sạch.

– Chờ tớ ở đây, tớ sẽ quay lại trong nháy mắt, – thủy thủ trưởng thì thầm.

Không đầy nửa giờ sau, nhờ có sự giúp đỡ của bạn, Tômếch đã lọt được vào căn phòng cậu ở cùng với thủy thủ trưởng, không bị ai để ý. Mặc dù bị tính hiếu kỳ giày vò, chàng thủy thủ trưởng không hỏi Tômếch một lời nào trước khi cậu được tắm rửa sạch sẽ, các vết thương được dán băng dính, được thay quần áo sạch và được ngồi vào bàn ăn chất đầy thức ăn. Lúc ấy chàng thủy thủ trưởng mới bảo:

– Nào, người anh em, đã đến lúc chú mình kể mọi chuyện cho tớ nghe rồi đấy.

Tômếch kể tỉ mỉ cho thủy thủ trưởng nghe diễn biến của những sự kiện vừa xảy ra ban sáng. Khi cậu dứt lời, người thủy thủ suy nghĩ một lúc lâu rồi bảo:

– Không nghi ngờ gì nữa, đúng là thằng bé In-đi-an của chú mình chờ người kỵ sĩ nọ. Cuộc gặp gỡ đó có lẽ phải hết sức quan trọng, vì lẽ nó muốn thịt chú mình ngay khi chú mình xuất hiện ở đó như một vị khách không mời mà đến. Nếu nó không muốn sê-ríp biết chuyện đã xảy ra, thì rõ như mặt trời rằng chắc chắn đó phải là một chuyện ám muội!

– Cháu cũng nghĩ thế, thưa chú thủy thủ trưởng. – Tômếch xen vào.

– Hừm, hay nhỉ, không hiểu sê-ríp đi đâu ngay từ lúc trời mới rạng…

– Trong những ngày gần đây ông ta thường hay đi đâu ấy, – Tômếch lại nói, với tay lấy bình cà phê.

– Đúng thế, nhưng hôm nay có cả mười tên cảnh sát người In-đi-an đến đón ông ấy.

– Cháu chẳng biết gì về chuyện đó. Chú thủy thủ trưởng này, có phải chú muốn liên hệ việc đó với việc người kỵ sĩ bí mật nọ từ Mê-hi-cô đến đây không?

– Có thể có mà cũng có thể không! Chắc khi sê-ríp quay về, chúng ta sẽ biết được đôi điều hay ho đấy!