Hoàn cảnh bí ẩn diễn ra cuộc trốn thoát của Tia Chớp Đen trở thành đề tài cho những câu chuyện kéo dài trong nhiều ngày ở nhà sê-ríp Alan. Thậm chí cả bộ ba những người chủ mưu cũng bị bất ngờ bởi một số sự kiện.
Không còn nghi ngờ gì nữa, để có thể trốn thoát, người tù phải tháo được cùm ra bằng cách nào đấy. Bộ ba rất vui mừng thấy sê-ríp không suy nghĩ lâu la gì về sự kiện này, ông ta lo nghĩ nhiều hơn đến khả năng Tia Chớp Đen có thể có những kẻ đồng minh trong số những cảnh sát người In-đi-an. Điều này được xác minh trong quá trình điều tra tiến hành sau khi tù binh trốn thoát.
Thứ tự các sự kiện được trình bày như sau:
Lính gác canh Tia Chớp Đen được thay đổi ba giờ một lần. Lúc gần sáng viên chỉ huy toán cảnh sát chợt tỉnh giấc vì bị ngấm lạnh bởi hơi sương ẩm ướt của thảo nguyên, hắn muốn tháo chăn để đắp. Chính lúc đó, hắn để ý thấy đống lửa sắp tàn. Hắn không thể tha thứ sự chểnh mảng như thế của bọn lính gác, vì một trong những nhiệm vụ của chúng là phải trông coi đống lửa. Hắn bèn đi về hướng cây bông để trách mắng bọn lính gác. Chính vào lúc ấy, tù binh bật dậy khỏi mặt đất, nhanh như cắt lao đầu vào tên lính canh đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, rồi sau đó biến mất vào bui cây gần đấy.
Tiếng kêu thét thảng thốt dựng bọn cảnh sát đang ngủ say dậy. Cùng với tên chỉ huy, chúng vồ lấy súng và bắt đầu đuổi theo kẻ chạy trốn. Song mọi sự tìm kiếm đều không thể nào mang lại kết quả bởi làn sương mù dày đặc đang trùm khắp thảo nguyên và rừng xương rồng. Bọn lính cảnh sát bắn bừa bãi để lấy thêm can đảm, song chẳng tên nào dám tin là lưỡi dao của Tia Chớp Đen có thể không kết liễu đời hắn.
Tên chỉ huy là người đầu tiên chế ngự được sự cáu giận của mình về việc tù binh đã chạy trốn. Vì không thể nào trông thấy dấu vết mà kẻ chạy trốn để lại trên mặt đất vào lúc đêm hôm thế này, nên hắn quyết định ngừng cuộc truy đuổi để khỏi xóa mất dấu vết.
Bọn cảnh sát In-đi-an đang chán ngán quay về trại thì sê-ríp Alan lại tới. Bằng những lời lẽ nghiêm khắc, ông khiển trách bọn lính canh về tội thiếu cảnh giác, rồi dẫn chúng vào tàu ngựa. Theo sự suy đoán phân tích rất có lý của ông thì Tia Chớp Đen không thể chạy trốn bằng chân không, vì vậy nếu có chút ít khả năng nào để bắt lại kẻ chạy trốn ngay trong đêm thì chỉ có thể tìm ở cạnh chuồng ngựa mà thôi. Khi đến tàu ngựa, bọn In-đi-an thấy ngay là thiếu hai con ngựa: ngựa của Tia Chớp Đen và ngựa của một tên cảnh sát, chắc là kẻ đồng mưu với người tù. Khi đó sê-ríp Alan bèn quyết định không đuổi theo kẻ chạy trốn khi còn đêm tối.
Ngay khi mặt trời vừa lên, cuộc tìm kiếm bắt đầu. Với sự thành thạo bẩm sinh của người da đỏ, bọn In-đi-an lần theo những dấu vết còn lưu lại trên mặt đất. Không còn nghi ngờ gì nữa, một tên trong bọn chúng đã giúp cho tù binh trốn thoát. Chính tên này là người đầu tiên đã rời khỏi cây bông đi về phía nhà ở, chắc để kiểm tra xem mọi người đã ngủ cả chưa, sau đó hắn chạy về phía tàu ngựa. Chính hắn đã sửa soạn ngựa. Viên chỉ huy đã thức giấc đúng vào lúc Tia Chớp Đen định trốn vào bụi cây theo sau kẻ đồng bọn. Thấy viên chỉ huy đang lại gần, tù binh đã dùng dao đâm chết tên lính canh thứ hai đang ngủ và nhảy vọt vào bụi rậm. Không để mất thời gian, ông ta chạy ngay tới tàu ngựa nơi đồng bọn đã chờ sẵn với hai con ngựa đầy đủ yên cương.
Những dấu vết đọc được tiếp sau đó khiến sê-ríp rất ngạc nhiên. Vì theo ông nghĩ thì Tia Chớp Đen phải chạy trốn ngay sang lãnh thổ Mê-hi-cô, trong khi đó những dấu vết cho thấy, cả hai kẻ chạy trốn đều đi về hướng ngược lại. Điều đó có nghĩa gì? Phải chăng sứ mạng mà Tia Chớp Đen phải hoàn thành quan trọng đến nỗi ông ta sẵn sàng xả thân để làm bằng được?
Sê-ríp cùng bọn cảnh sát đuổi theo dấu vết. Băng qua chừng hai cậy số thảo nguyên thì sê-ríp trở nên lo lắng thật sự. Dấu vết của những kẻ chạy trốn kéo thẳng về hướng tây-bắc, tức là về hướng có nông trại của tên In-đi-an Nhiều Bờm. Có phải Tia Chớp Đen muốn trả thù? Chì vừa nghĩ đến điều đó, sê-ríp liền chia bọn cảnh sát ra làm hai nhóm. Một nhóm do viên chỉ huy cảnh sát dẫn đầu đi theo dấu vết, còn nhóm kia do sê-ríp chỉ huy sẽ đi đường tắt về phía nhà của Nhiều Bờm. Những dự cảm chẳng lành của sê-ríp hoàn toàn được khẳng định. Khi đến nơi, ông gặp vợ người In-đi-an đang than khóc bên cái xác đã lạnh cứng của chồng. Người đàn bà tuyệt vọng từ chối không giải thích gì cả. Không những thế, bà còn tuôn ra hàng tràng những lời trách móc sê-ríp Alan, rằng chính ông đã dụ dỗ chồng bà bội phản, bà yêu cầu ông phải rời khỏi nhà bà ngay lập tức.
Với nghị lực được tăng lên gấp đôi, sê-ríp thúc nhanh cuộc đuổi bắt, vì giờ đây, cộng thêm vào sự nghi ngờ của kẻ tội phạm kích động người In-đi-an đứng lên chống lại người da trắng, còn có thêm tội giết người. Tia Chớp Đen phải bị trừng phạt thích đáng về những tội đó. Dấu vết dẫn đến trại định cư Mê-xca-le-rô của người In-đi-an thuộc bộ lạc A-pa-sơ có họ hàng với người Na-vai. Tại đây, những dấu vết của hai kẻ chạy trốn biến mất trên mặt đất đầy sỏi đá.
Sê-ríp nói chuyện với nhân viên chính phủ phụ trách trại định cư rồi cùng với người này tiến hành tìm kiếm, song không có kết quả gì. Những người In-đi-an trong trại rất thận trọng trong khi nói chuyện. Đa số bảo rằng chưa bao giờ nghe nói đến tên Tia Chớp Đen. Chính điều đó khiến sê-ríp phải suy nghĩ rất nhiều. Người A-pa-sơ thường được người da trắng gọi là “hung thần của Miền Viễn Tây Hoang Dã”. Chính trong môi trường của những người dân thuộc bộ lạc này dễ nảy mầm bạo loạn hơn cả.
Suốt nửa ngày trời, sê-ríp cùng bọn cảnh sát lùng sục khắp trại. Bằng nhiều cớ khác nhau, họ sục vào nhà của những người In-đi-an, dò hỏi từ người già đến trẻ con, song vẫn không sao tìm ra dấu vết của kẻ chạy trốn. Chiều tối, sê-ríp đành quay về nhà, tại đây, đại úy Mooc-tơn đã chờ sẵn, đại úy có nhiệm vụ áp giải kẻ nổi loạn đến pháo đào A-pa-sơ.
Đó là một buổi tối chẳng vui vẻ gì đối với sê-ríp Alan. Là một kẻ tán thành chính sách mạnh tay đối với dân In-đi-an, đại úy Mooc-tơn liền trút sấm sét lên bộ máy hành chính dân sự các trại định cư, thậm chí còn phê phán các phái viên chính phủ về thái độ ôn hòa, mà theo ý ông ta, là thái độ rất đáng bị trừng phạt. Theo ông ta, để có thể giải quyết một cách thỏa đáng vấn đề người In-đi-an, cần phải bẻ gẫy bọn họ cả về phương diện kinh tế lẫn phương diện đạo đức. Việc tàn sát hàng loạt đàn bò tót đã vĩnh viễn khiến cho người In-đi-an không còn có thể sống tự do và độc lập nữa. Hàng bao đời nay bò tót vốn là nguồn sống của họ. Song cái đói không làm cho các chiến sĩ da đỏ mất đi tính “dã man”. Những ngôi nhà được người da trắng xây dựng cho thì họ dùng làm kho dự trữ lương thực, còn chính họ thì lại sống trong những túp lều tồi tàn. Họ cũng không muốn mặc những bộ quần áo mà chính phủ cấp cho, họ cắt ống quần đi, sửa chúng thành xà cạp. Đại úy Mooc-tơn chứng minh rằng chỉ có thể thật sự làm cho người In-đi-an quên đi những phong tục cũ của họ bằng cách tuân thủ một cách triệt để quy định của Oa-sinh-tơn năm 1896. Theo quy định đó, tất cả đàn ông đều phải để tóc ngắn, vì người ta cho rằng, mớ tóc dài là khâu cuối cùng nối người In-đi-an với những phong tục cổ xưa. Nhiều người da đỏ chống lại việc thi hành quy định này, và đa số các phái viên của chính phủ cũng không sao cưỡng bức được họ.
“Thì đó, các ngài thu được kết quả của việc các ngài mơn trớn người da đỏ rồi đó! – đại úy Mooc-tơn nói một cách giận dữ. – Trong các trại định cư, bọn In-đi-an nhảy múa vũ điệu linh thần, che giấu những tên lưu vong chuyên đi tuyên truyền chống đối chúng ta, còn trong số những tên cảnh sát người In-đi-an mà người ta cho là trung thành với chính phủ lại có cả những kẻ phản bội giúp cho những tên cướp như Tia Chớp Đen chạy trốn. Sẽ đến ngày chính quyền phải hối tiếc là đã tước đi của quân đội quyền quản lý các trại định cư”.
Thủy thủ trưởng và Tômếch không tham gia vào cuộc thảo luận, mặc dù họ không tán thành quan điểm của đại úy Mooc-tơn. Vì những lý do dễ hiểu, họ không muốn ông ta quá chú ý đến cá nhân của họ. Ngược lại, bà Alan không giấu nổi sự phẫn nộ. Bà nói thẳng thừng rằng không phải do chuyện tóc dài mà chính việc đối xử thiếu công bằng đã buộc người In-đi-an phải đứng lên tự vệ. Sê-ríp Alan cũng đồng ý với bà về một số điểm, vì vậy Mooc-tơn đầy tức giận khi rời nhà ông ra đi.
Vài ngày trôi đi, Tia Chớp Đen vẫn mất hút như hòn đá chìm nghỉm trong nước. Cuộc sống lại trôi theo nhịp cũ của nó. Trong trại của ông Alan càng ngày người ta càng ít nói tới kẻ đã trốn thoát, và cuối cùng người ta quên bẵng chuyện đó.
Đã sắp đến ngày đánh dấu đàn súc vật thả rông trên những cánh đồng cỏ bạt ngàn. Những người chăn gia súc chuẩn bị dồn súc vật để đóng dấu nổi lên da của chúng. Đồng thời, người ta cũng phải chọn một số con mang đi bán. Chính vì vậy, sê-ríp Alan quyết định sẽ ra ở ngoài đồng cỏ, nơi đàn gia súc của ông đang được chăn thả.
Sau khi đánh dấu xong gia súc, theo phong tục từ xưa, những người chủ trại tổ chức các cuộc thi tài giữa các cao bồi. Trong những cuộc thi đấy đó có trò đua ngựa. Ở châu Mỹ cuộc đua này được gọi là “rô-đê-ô”, cuộc đua khiến cho những người giàu nhiệt tình như Tômếch và thủy thủ trưởng nức lòng.
Trong đàn ngựa của sê-ríp, nổi bật là một con ngựa cái chạy nhanh do một người In-đi-an già huấn luyện. Song nó có một nhược điểm rất nóng nảy và rất dễ hoảng sợ. Vì vậy, chỉ người nào dịu dàng nhưng cương quyết, đối xử đầy tình cảm với súc vật mới có thể chinh phục được nó mà thôi.
Cũng như người cha đáng kính của mình, Tômếch là một người bạn chân thành của tất cả các loài vật. Không bao giờ cậu ham thích những cuộc đi săn để giết súc vật một cách vô nghĩa lý. Cậu tự hào nhất khi tự tay thuần dưỡng được những con vật hoang dã, và cậu có rất nhiều năng khiếu để làm được việc đó.
Khi lần đầu tiên được sê-ríp chỉ cho thấy con ngựa tuyệt diệu của mình, Tômếch sững cả người. Con ngựa cúp tai lại, hai lỗ mũi nở rộng phập phồng đánh hơi người lạ, nóng nảy lấy móng chân nạy đất. Không để ý đến lời răn đe của sê-ríp, Tômếch dũng cảm tiến sát lại gần con ngựa dữ tính. Bằng một động tác dịu dáng, cậu dùng bàn tay trái áp vào cái mũi đang phập phồng của con ngựa, còn tay phải nhẹ nhàng vuốt lưng nó. Cảm thấy được ve vuốt, con ngựa dần dần bình tâm trở lại. Tômếch tháo cựa thúc ngựa, nhẹ nhàng và thành thạo nhảy lên lưng tuấn mã. Con ngựa ngoan ngoãn chạy vòng quanh tàu ngựa, còn Tômếch, không cần yên cương, chỉ dùng đầu gối điều khiển ngựa theo phong tục của người In-đi-an.
Ngạc nhiên trước cảnh tượng đó, sê-ríp đề nghị cậu bé cưỡi con ngựa của ông tham gia vào cuộc đua rô-đê-ô lớn. Là một người nuôi ngựa nòi giỏi, ông biết rất rõ rằng tay đua giỏi đã là một nhân tố quyết định để giành thắng lợi trong cuộc đua.
Tômếch không giấu nổi niềm vui sướng trước vinh hạnh đó. Tất cả những người chăn nuôi súc vật đều tìm những kỵ mã giỏi giang nhất để giao phó những con tuấn mã của mình, con ngựa cái tơ này chính là con ngựa yêu của ông Alan. Hiểu được trách nhiệm lớn lao đó, Tômếch bắt đầu cố gắng hết sức chuẩn bị cho cuộc đua sắp đến. Cuộc đua ngựa đường trường mười dặm sẽ được tổ chức trên thảo nguyên, vì vậy mỗi ngày Tômếch lại cưỡi con ngựa ấy đi những chuyến dài hơn.
Mười ngày sau khi Tia Chớp Đen trốn thoát, Tômếch cưỡi ngựa hướng về phía ngọn núi cô độc nằm ngay trên đường biên giới. Trong những ý nghĩ sâu kín, đã từ lâu cậu muốn gặp lại Đại Bàng Đỏ. Song cậu không muốn hỏi sê-ríp về cậu bé In-đi-an, vì ngại rằng ông Alan có thể nghi ngờ điều gì chăng, mặc dù thật ra cho đến lúc này cậu cũng không dám chắc là ông không đoán ra điều này, điều nọ. Thậm chí trong cái đêm đáng ghi nhớ kia, rất có thể ông đã nhìn vào ngăn kéo bàn giấy và biết rằng chìa khóa trong cặp “vòng tay” dự trữ đã không cánh mà bay. Nếu không hề nghi ngờ điều gì thì hẳn ông sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn đến việc tù binh đã tháo cùm ra bằng cách nào. Trong khi đó ông chú của Xanli gần như lờ chuyện đó đi, hình như ông biết rõ ai là người đã chơi khăm mình. Xanli khăng khăng cam đoan rằng mãi đến khi nghe loạt súng thứ hai, chú em mới chịu đến chỗ bọn cảnh sát In-đi-an. Trong hoàn cảnh như thế, Tômếch cho rằng tốt hơn cả là không nên hỏi thêm ông ta về Đại Bàng Đỏ làm gì. Nếu như thằng bé In-đi-an ấy quả thực là một cao bồi ở nhà ông Alan, thì sớm hay muộn chúng cũng sẽ được gặp nhau trong những hoàn cảnh không ai ngờ được.
Con ngựa cái tơ phi nước đại vừa phải, bờm bay dài theo gió. Nó nhẹ nhàng và duyên dáng nhảy qua những hốc cây đổ và những bụi xương rồng đầy gai mọc rải rác giữa những bụi cỏ sặc sỡ trả thành một tấm thảm đỏ rực rỡ của thảo nguyên mênh mông. Nó hơi cụp đôi tai xinh đẹp xuống, dường như hiểu rõ tốc độ của chính mình.
Cậu bé thán phục tính nhanh nhẹn, sự thống minh và dẻo dai của con tuấn mã. Mặc lớp lông ngựa đã hơi ẩm vì mồ hôi, nhưng hơi thở của nó vẫn đều đặn gần như lúc bắt đầu cuộc chạy. Tômếch nghĩ đến cuộc đua đường dài trong dịp rô-đê-ô sắp đến. Cậu rất muốn con ngựa tơ của ông Alan sẽ thắng tuấn mã của những chủ trại khác.
Còn khoảng hai trăm mét nữa thì đến chân núi, Tômếch chợt trông thấy Đại Bàng Đỏ đang đứng trên một tảng đá. Ở ngay gần đấy, dưới thấp, con ngựa của nó đang gặm cỏ. Thằng bé In-đi-an cũng đã nhìn thấy cậu bé da trắng. Nó vẫy tay mấy lần về phía bạn và nhảy từ tảng đá xuống, chạy đến gặp bạn. Tômếch ghì cương, con ngựa dỏng tai, đứng sững lại ngay trước mặt thằng bé In-đi-an. Tômếch từ yên tụt xuống, chìa tay phải cho người bạn trẻ của mình. Chúng nắm chặt tay nhau.
– Hough, may mắn làm sao người anh em da trắng của tôi lại đến đây. Đã mấy ngày nay cứ sáng sáng tôi lại chờ người anh em của tôi ở đỉnh núi này, – cậu bé Na-vai nói.
– Tôi cũng muốn gặp người anh em cảu tôi, nhưng tôi phải thận trọng để khỏi làm sê-ríp Alan nghi ngờ, – Tômếch đáp lại. – Rất mừng là cậu đã hết khập khiễng.
– Chân này bước chưa thật vững lắm, nhưng đó chỉ là chuyện vặt, – cậu bé In-đi-an mỉm cười.
‘- Chúng ta sẽ nói nhiều chuyện, nhưng trước hết mình phải săn sóc con ngựa của mình đã nhé, – Tômếch nói, tháo dây thắt đai ngựa. Cậu túm một bụi cỏ, cẩn thận lau mình ngựa. Trong khi đó, cậu bé Na-vai ngắm con tuấn mã bằng cặp mắt thông thạo.
– Hough, người anh em có con ngựa tuyệt quá – một lúc sau nó nói. – Tôi đã nhìn kỹ nước chạy của nó trên thảo nguyên, nó quả có thể chạy đua với gió đấy!
– Đây là ngựa của sê-ríp Alan. Trong dịp rô-dê-ô sắp tới, mình sẽ cưỡi nó dự cuộc đua đường dài, – Tômếch giải thích. – mình muốn thắng cuộc quá.
– Con ngựa tuyệt vời và chạy nhanh đấy, nhưng chuyện đó chẳng dễ đâu. Tham gia cuộc đua ngựa ở rô-đê-ô sẽ có những con ngựa hay nhất trong khắp cả vùng. Thậm chí những người nuôi ngựa Mê-hi-cô, trong đó có Đôn Pê-đrô, cũng sẽ tham gia. Ông ta có nhiều ngựa hay lắm, – Đại Bàng Đỏ nói.
– Mình biết rằng chuyện đó không dễ, nhưng chính vì vậy mà mình càng mong thắng cuộc.
Đôi bạn ngồi bệt xuống đất cạnh tảng đá. Chúng im lặng nhìn nhau một lúc lâu. Sau đó cậu bé Na-vai lên tiếng trước:
– Người anh em da trắng của tôi đã có được thêm hai người bạn mới mà trong bất kỳ hoạn nạn nào người anh em cũng có thể tin cậy họ được.
– Cậu muốn nói đến những ai thế? – Tômếch sôi nổi hỏi.
– Đó là Đại Bàng Đỏ, mặc dù chắc anh cho rằng tôi chưa phải là một người giàu kinh nghiệm, và… Tia Chớp Đen!
– Mình chẳng hề nghĩ như vậy về Đại Bàng Đỏ đâu. Ngay cả những người đàn ông giàu kinh nghiệm nhiều khi cũng còn phạm sai lầm nữa là. Mình rất muốn kết bạn với cậu, – Tômếch khẳng định. – Còn nếu nói về Tia Chớp Đen, thì vấn đề không đơn giản chút nào. Mình đã giúp ông ấy một việc nhỏ, vì chính mình đã vô tình góp tay vào việc bắt ông ấy. Có phải khi đó người anh em da đỏ của tôi chờ ở đây để báo cho Tia Chớp Đen biết trước cái bẫy mà người đã đã giăng sẵn hay không?
– Người anh em da trắng của tôi nói đúng đấy. Đại Bàng Đỏ có nhiệm vụ báo trước cho Tia Chớp Đen.
– Sau đó cậu có gặp lại Tia Chớp Đen. Nếu như người anh em của tôi không giải thích cho Người vì sao tôi không thể báo trước cho Người về cái cạm bẫy ấy thì chắc tôi đã phải chết như tên phản bội Nhiều Bờm. Tia Chớp Đen bao giờ cũng như sấm sét trừng phạt những kẻ thù của mình. Chính người anh em da trắng đã cứu danh dự và cả… tính mạng của tôi.
– Nghĩa vụ của mình là phải giải thích chuyện hiểu lầm đáng tiếc đó. Song mình cũng không hiểu, liệu mình đã hành động đúng hay không khi giúp Tia Chớp Đen. Theo ý kiến của sê-ríp thì chính ông ta đã khuấy động người In-đi-an khởi nghĩa chống lại người da trắng. Mình cho rằng việc đó có lẽ không thức thời lắm.
– Thế nếu người In-đi-an xâm phạm đất nước của anh và muốn tước đoạt mọi thứ mà đức Ma-ni-tu vĩ đại đã dành cho anh cũng như cho cha ông của anh, thì liệu anh có cầm lấy vũ khí tự vệ hay không? – cậu bé Na-vai hỏi.
– Cậu nói phải, – Tômếch thừa nhận. – Nhưng người da trắng đông hơn các bạn và có những khí giới tốt hơn. Các bạn không chống nổi đâu. Trong những điều kiện bất lợi như thế mà các bạn vẫn tiến hành chiến đấu, thì chỉ càng thúc nhanh hơn sự diệt vong của chính các bạn mà thôi.
– Nếu như những người anh em da đỏ ngừng xung đột với nhau, thống nhất lại trong cuộc đấu tranh chung để tự vệ, thì họ sẽ mạnh hơn người da trắng. Hãy nhớ là vũ khí có thể mua được bằng… vàng ròng.
– Người In-đi-an nói thế khi tổ chức những cuộc lễ gọi là vũ điệu linh thần chứ gì. Cậu chớ nhắc lại điều đó trước mặt người da trắng, nếu cậu không muốn bị tước mất tự do, – Tômếch buồn rầu đáp lại. Cậu hiểu rằng người bạn trẻ tuổi của cậu thuộc về một tổ chức bí mật nào đó.
– Người Cha Vĩ Đại ở Nhà Trắng hứa sẽ mang lại cho chúng tôi tự do và đất đai, nhưng những người da trắng khác lại phá hoại hòa ước. Anh hãy làm quen với những người anh em da đỏ của tôi, khi đó anh sẽ không còn nghĩ không đúng về chúng tôi nữa.
Những lời nói sau cùng của cậu bé In-đi-an khiến Tômếch rất phấn khởi. Đại Bàng Đỏ có thể là người sẽ giúp cậu đắc lực trong việc tiếp xúc với những người In-đi-an, đó là điều rất cần thiết để hoàn thiện nhiệm vụ mà ông Hagenbéc giao phó.
– Liệu Đại Bàng Đỏ có thể giúp tôi đến thăm trại định cư được không? – cậu hỏi.
– Tôi chờ ở đây mấy ngày liền chính là để đề nghị người anh em của tôi việc đó đấy, – cậu bé In-đi-an đáp. – Một số vị nguyên lão thuộc bộ lạc Na-vai và A-pa-sơ rất muốn được làm quen với người anh em da trắng của tôi.
– Làm sao những bậc nguyên lão của bộ lạc cậu lại biết đến mình? Chắc cậu lại nói chuyện với các cụ về mình chứ gì? – Tômếch hỏi lại.
– Đại Bàng Đỏ còn quá trẻ để có thể nói chuyện với các chiến sĩ thuộc Hội đồng nguyên lão, – cậu bé Na-vai giải thích. – Một người khác đã ra lệnh cho tôi mời người anh em của tôi đến thăm những mái lều vig-vam của chúng tôi
Tômếch hoàn toàn bị bất ngờ. Ai có thể ra lệnh cho Hội đồng nguyên lão của cả hai bộ lạc In-đi-an hiếu chiến nhất này cơ chứ? Phải chăng sê-ríp Alan quả đã lần được ra dấu vết của một tổ chức cách mạng thật sự? Cậu đưa mắt nhìn người bạn da đỏ. Cậu bé In-đi-an vẫn ngồi yên, hai tay tì trên đầu gối, chân ngồi xếp bằng. Cái nhìn của nó hình như đang hướng ra thảo nguyên mênh mông đỏ rực, nhưng một thứ linh cảm khó xác định nào đó thầm bảo Tômếch rằng cậu đang bị theo dõi rất ráo riết. Không muốn kéo dài tình trạng không rõ ràng này, cậu hỏi:
– Có phải chính Tia Chớp Đen ra lệnh mời mình đến trại định cư?
– Hough! Người còn để lại cả một cái tin cho người anh em da trắng của tôi nữa đấy.
– Tin gì thế?
– Đại Bàng Đỏ không biết. Người anh em của tôi sẽ được các vị nguyên lão của bộ lạc cho biết.
Lần thứ hai, một linh cảm lại mách cho Tômếch biết là thằng bé da đỏ không nói thật. Và mặc dù mặt trời vẫn đang sáng chói, cậu chợt cảm thấy dường như có một bóng đen đầy đe dọa đang lướt qua trên thảo nguyên đỏ rực, bóng đen trông tựa như hình Tia Chớp Đen. Cỏ chợt đỏ một màu máu. Giữa cái nóng ghê người, cậu bé da trắng chợt cảm thấy một hơi lạnh xuyên suốt qua người. Cậu rùng mình như vừa thức dậy sau một giấc mơ hãi hùng. Những dấu hiệu kỳ lạ chợt biến đi hết. Đó chỉ là ngọn núi cao cô độc đang thả cái bóng méo mó xuống thảo nguyên rực nắng, với những ngọn cỏ đỏ rực đu đưa khe khẽ trước gió tạo ra cảm giác rằng đất là mặt biển đỏ đang gợn sóng.
Tômếch nhanh chóng tự thoát khỏi những ấn tượng đáng sợ. Cậu đâu phải là người gây ra những nỗi thống khổ cho người In-đi-an. Với cả tấm lòng, cậu cầu chúc cho họ có được – dù chỉ một phần – đất đai và sự tự do. Vì vậy, cứ để cho vũ điệu linh thần khiến cho bọn thực dân da trắng Mỹ mất ăn mất ngủ, còn Tômếch và bạn bè của cậu đâu có lý do gì để phải sợ hãi. Vài tuần nữa thôi, họ sẽ cùng nhau quay về Anh, để lại lục địa châu Mỹ cùng những cư dân của nó phó mặc cho số phận rủi may.
Nghĩ như thế, cậu chợt mỉm cười vì cảm thấy mìh đã bỗng dưng vơ lấy nỗi lo sơ vơ vẩn vào thân, Chứ thật ra mọi việc của cậu rất tốt đẹp. Cậu sẽ được làm quen với những chiến sĩ In-đi-an rất đáng chú ý. Với sự giúp đỡ của Đại Bàng Đỏ cậu sẽ mời được một nhóm người In-đi-an đi sang châu Âu, và ngay sau hội thi rô-đê-ô, cậu sẽ cùng họ quay trở về với cha cậu.
– Khi nào thì chúng mình đến trại định cư? – cậu hỏi.
– Sáng mai tôi sẽ chờ người anh em của tôi cạnh những cây phong cao bên dòng suốt gần trại, – cậu bé In-đi-an đáp.
– Khoảng nào mình có thể gặp người anh em ở đó? – Tômếch hỏi tiếp.
– Tôi sẽ có mặt bên suối trong giờ cho súc vật uống nước buổi sáng.
– Thế có nghĩa là gần sáu giờ sáng. Được rồi, nhất định mình sẽ đến.