Trang

Tô-mếch và thủ lĩnh Tia Chớp Đen - Chương 10: Cuộc đua ngựa mười dặm

Xanli lo lắng ngóng về phía vị trí xuất phát. Mỗi lúc lại xuất hiện thêm nhiều kỵ sĩ sẽ tham gia vào cuộc đua ngựa dài mười dặm, mà mãi vẫn chẳng thấy sê-ríp Alan cùng Tômếch đâu cả. Liệu có chuyện gì không lành xảy ra ngay trước khi xuất phát hay không?

Hôm nay bãi đấu nom khác hẳn những hôm trước. Ngay chính giữa bãi người ta kẻ một vạch màu trắng rất đậm. Đây là nơi xuất phát của những con tuấn mã, bắt đầu cuộc đua đường trường theo tuyến đua chạy dài ra mãi ngoài thảo nguyên. Cách khán đài năm dặm, những lá cờ đuôi nheo nhiều màu đánh dấu đường chạy vạch thành một cung bán nguyệt rộng rãi. Cứ cách nửa dặm lại có một trạm kiểm soát để ghi số hiệu của những con ngựa vượt qua trạm.

Thủy thủ trưởng, bà Alan và Xanli mỗi lúc một thêm sốt ruột vì sự vắng mặt của Tômếch. Riêng Xanli còn thấp thỏm vì nỗi tò mò không hiểu Tômếch mặc bộ quần áo dân tộc In-đi-an nom sẽ ra sao? Liệu Tômếch có thắng trong cuộc đua ngựa đầy căng thẳng này, mang phần thưởng về cho chú Alan hay không? Sự lo lắng của họ càng tăng lên khi thấy gã chủ trại Đôn Pê-đrô tiến ra bãi với đàn ngựa của hắn. Gã chủ trại giàu có người Mê-hi-cô này ghi tên thi đấu những năm con ngựa. Những tay đua của hắn đều mặc quần vàng và áo sơ-mi đỏ, tay cầm roi ngựa ngắn. Tất cả bọn họ đều là những người đàn ông thấp bé, gày như que củi, với cặp chân vòng kiềng. Chỉ riêng hình dáng của họ cũng đủ nói lên rằng, phần lớn cuộc đời họ ngồi trên lưng ngựa.

Cả đoàn ngựa của các kỵ sĩ Mê-hi-cô đứng ngay cạnh khán đài. Đôn Pê-đrô cùng với đám tay đua xuống ngựa. Lập tức có vài chục người In-đi-an Mê-hi-cô chạy ùa tới chăm sóc ngựa, còn đám tay đua đứng vây thành một vòng tròn chung quanh chủ để nghe hắn dặn dò những điều cuối cùng trước khi xuất phát.

– Thề cho cá voi nuốt trửng hắn đi, chứ những con ngựa này quả là những con ngựa đẹp nhất mà tôi được thấy trong đời, – thủy thủ trưởng lẩm bẩm. – Tôi thấy hình như cổ phiếu của Tômếch bị giảm giá rồi.

– Chú không được phép nghĩ xấu như thế đâu đấy, – Xanli đâm cáu với thủy thủ trưởng. – Nói cho đúng, con Gió của chú cháu nom không lộng lẫy như những con ngựa kia, nhưng anh Tômếch chắc chắn là giỏi hơn hẳn những… chàng còm Mê-hi-cô kia!

– Đừng vội mất tinh thần. Thật là tuyệt nếu như sau thành tích vĩ đại của anh Nôvixki ngày hôm qua, mà hôm nay Tômếch lại giành được thắng lợi, – bà Alan xen vào câu chuyện. – Song chúng ta cũng không thể đổ lỗi cho thằng bé nếu nó bị thua trong cuộc đua tranh căng thẳng với những đấu thủ mạnh nhường kìa. Quả thật ông Đôn Pê-đrô có những con tuấn mã tuyệt đẹp. Bên cạnh chúng, những con ngựa hoang In-đi-an nom mới thảm hại làm sao!

Điều lưu ý của bà Alan quả là tinh tường. Có vài chủ ngựa In-đi-an ghi tên tham gia cuộc đua, nhưng những con ngựa của họ nom rất thảm hại khi so sánh với đàn tuấn mã của Đôn Pê-đrô.

– Kia rồi, người của chúng ta kia rồi! – Xanli sung sướng kêu lên và vỗ tay.

Một nhóm kỵ sĩ do sê-ríp dẫn đầu tiến ra bãi. Con Gió do hai người In-đi-an dắt, nóng nảy bước đi, hai cái tai có dáng thanh nhã giần giật. Sê-ríp dẫn toán người của mình đi về phía khán đài.

Xanli lặng người đi khi nhìn thấy Tômếch. Cậu bé cao và lực lưỡng hơn so với tuổi, lại mặc y phục dân tộc In-đi-an nom thật tuyệt diệu. Chiếc quần bằng da mềm màu vàng với nhiều dải tua rua dọc theo đường nẹp bó chặt lấy đôi chân của cậu. Ở thắt lưng, cậu thắt một dây lưng rộng bản có những hình trang trí theo kiểu bộ lạc Na-vai và đeo một chuỗi vuốt gấu. Trán cậu được tô điểm bằng một cái dải chít rộng, màu sắc sặc sỡ, giữa năm chiếc lông đại bàng dựng đứng phía sau gáy. Đôi dép da mềm vừa vặn, có điểm thêm những chiếc lông nhím phù hợp với toàn bộ trang phục. Kể từ sau chuyến đi du lịch ở châu Phi, do tác động của mặt trời vùng nhiệt đới, da Tômếch ngả màu nâu sẫm, vì vậy, phần đông những người ngồi trên khán đài tưởng nhầm cậu là một chàng trai In-đi-an trẻ tuổi. Một nhúm tóc màu sáng ló ra dưới dải bịt trán, nhìn từ xa, giống như một túm lông chim mà người In-đi-an thường dùng trang điểm thêm cho mái tóc của họ.

Vừa kịp chế ngự những ấn tượng ban đầu, Xanli đã kêu lên:

– Mẹ ơi, đi đến chỗ anh Tômmy đi mẹ! Con có điều phải nói với anh ấy trước khi cuộc đua bắt đầu.

Thủy thủ trưởng nhiệt tình ủng hộ đề nghị của cô bé.

– Chúng ta cùng đi đi, thưa bác! Chúng ta có trách nhiệm phải cổ vũ lòng dũng cảm của thằng bé trong giờ phút quyết định này. Không gì khiến một chàng trai nức lòng hơn hình bóng những người phụ nữ xinh đẹp.

Xanli vui sướng kêu lên khi nghe những lời đó của chú thủy thủ trưởng, trong khi bà Alan đã bước từ khán đài xuống. Bà mong Tômếch chiến thắng không phải vì món tiền khá lớn mà chú em chồng có thể nhận được, mà vì một lẽ giản đơn, là kể từ lúc thằng bé cứu được Xanli bị lạc trong rừng rậm ở Ôxtralia, bà đã thật sự yêu thương cậu như con.

Một lúc sau, bộ ba đã vây quanh Tômếch, khen ngợi bộ quần áo và cổ vũ dáng vẻ xuất trận hiên ngang của cậu. Tômếch nghe những lời khen ngợi, song mắt cậu lại liếc sang đám kỵ sĩ người Mê-hi-cô. Đôn Pê-đrô lập tức chú ý ngay đến sự có mặt của sê-ríp Alan. Với một nụ cười độc địa, gã trỏ cho những tay đua trong nhóm của gã tháy con ngựa cái màu trắng và cúi xuống dặn dò gì chúng, qua cử chỉ của gã có thể đoán rằng đó là một điều quan trọng.

Trông thấy gã Mê-hi-cô đang chỉ trỏ ra hiệu, Tômếch chợt cảm thấy một mối ác cảm kỳ lạ đối với gã. Hơn lúc nào hết, giờ đây cậu muốn giật giải bằng được trong cuộc đua ngựa này. Xanli hình như cũng đoán được những gì đang diễn ra trong lòng bạn mình.

– Anh Tômmy, cúi xuống đây em bảo này, – cô bé thì thầm, cố kiễng trên đầu ngón chân để miệng cao ngang tầm với tai Tômếch rồi nói tiếp – Suốt cuộc đua em sẽ bẻ gập ngón tay cái và giữ chặt[1] để anh thắng cuộc nhé. Anh nghĩ sao, liệu điều đó có giúp thêm cho anh được chút nào không?

– Chắc chắn sẽ giúp anh nhiều chứ, Xanli yêu quý, – Tômếch đáp và siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô bạn trẻ, khiến Xanli vô cùng sung sướng.

Cùng lúc đó, Tômếch thoáng thấy Đại Bàng Đỏ đang ra hiệu gọi. Cậu bèn xin lỗi những người thân rồi tiến đến chỗ người bạn trẻ Na-vai. Biết chắc không có ai nghe trộm, cậu bé Na-vai thì thầm:

– Các thủ lĩnh của bộ lạc chúng ta phái tôi mang một tin quan trọng đến cho người anh em da trắng của tôi.

– Những vị thủ lĩnh nào đã phái Đại Bàng Đỏ tới đây? – Tômếch hỏi.

– Tô-ma-hốc Gày và Cáo Láu Cá. Người anh em của tôi chắc không nhìn thấy họ vì họ đứng phía bên kia đấu trường, giữa những người của chúng ta.

– Đại Bàng Đỏ mang đến cho mình tin gì vậy?

– Tôi xin nhắc lại nguyên văn những lời của thủ lĩnh Cáo Láu Cá. Lúc nãy thủ lĩnh gọi tôi đến và bảo: “Đại Bàng Đỏ hãy đi tìm Thủ Lĩnh Nhỏ, nói với anh ta rằng chỉ có duy nhất một con ngựa của Đôn Pê-đrô thực sự tham gia vào cuộc đua mà thôi. Những con ngựa khác của hắn sẽ chỉ làm nhiệm vụ cản đường các đối thủ nguy hiểm nhất”.

– Chà, quỷ thật! Đó là một tin rất không hay, – Tômếch chau mày.

– Người anh em của tôi hãy lắng nghe tiếp, – Đại Bàng Đỏ ngắt lời. – Thủ lĩnh Cáo Láu Cá khuyên Thủ Lĩnh Nhỏ rằng trong phạm vi năm dặm đầu tiên không nên rời xa nhóm kỵ sĩ In-đi-an tham gia cuộc đua.

– Được thôi, nhưng sau đó mình phải làm gì nữa? – Tômếch vội hỏi lại: – Có phải người của Đôn Pê-đrô sẽ thay đổi chiến thuật hay không?

– Khi nào người anh em da trắng của tôi thấy lá cờ đại tung bay ở chỗ ngoặt thì sẽ hiểu vì sao thủ lĩnh Cáo Láu Cá lại khuyên anh không nên bỏ xa toán người In-đi-an.

– Mình sẽ làm đúng những điều thủ lĩnh Cáo Láu Cá khuyên, tuy quả thực mình chẳng hiểu gì cả.

– Thủ lĩnh Cáo Láu Cá khuyên những điều phải đấy, – Đại Bàng Đỏ quả quyết một cách thành tâm.

– Cảm ơn cậu vì đã báo động cùng lời khuyên chí tình, – Tômếch đáp. – Bây giờ mình phải đến chỗ ngựa của mình đã, những con ngựa khác đã đứng cả vào vị trí xuất phát rồi kìa.

Lo lắng vì những lời của Đại Bàng Đỏ, Tômếch chạy vội đến với những người bạn thân thiết của mình.

– Chú mình có chuyện gì bí mật với thằng bé In-đi-an ấy thế hả? – thủy thủ trưởng đón em một cách bỗ bã. – Đã đến lúc lên yên rồi đấy.

Vốn là một quan sát viên nhanh mắt, Xanli thấy ngay được sự lo lắng hiện trên nét mặt bạn.

– Anh Tômmy, chắc Đại Bàng Đỏ báo cho anh một tin không lành phải không? – cô bé thì thầm hỏi.

– Em đoán đúng đấy, – Tômếch bình thản đáp. – Em hãy giữ chặt ngón cái bẻ gập nhé, được không?

– Em sẽ giữ chặt, anh Tômmy, em sẽ giữ.

– Nào, chàng kỵ sĩ đã đến giờ rồi! – sê-ríp gọi to. – Ngựa đã sẵn sàng xuất phát cả rồi.

Họ lần lượt siết chặt tay Tômếch. Không chậm trễ thêm một giây nào nữa, chú bé nhảy lên lưng ngựa. Hai người In-đi-an dắt ngựa bằng những sợi dây cương ngắn, cầm ngay sát mõm. Khi họ còn cách vạch trắng xuất phát chừng vài thước, người In-đi-an đi bên phải bỗng nói:

– Người anh em da trắng của tôi chưa biết rằng rôi đã nuôi dưỡng con ngựa này từ khi nó còn trứng nước. Nó được luyện theo cách cưỡi ngựa của người In-đi-an. Nó không chịu nổi roi vụt hay cựa đâm đâu. Khi nào người anh em của tôi muốn thúc ngựa cố gắng hơn thì hãy vuốt ve cổ nó và gọi bằng tiếng In-đi-an: “Nil’chi”, theo ngôn ngữ của người da trắng có nghĩa là “Gió”. Nghe tiếng gọi như thế, Nil’chi sẽ biến thành một ngọn gió thảo nguyên thật sự.

– Cảm ơn bác, tôi sẽ nhớ! Vả chăng tôi cũng chẳng bao giờ nỡ dùng roi hay cựa thúc ngựa đối với con ngựa quý như thế này đâu, – Tômếch đáp.

Lát sau, Tômếch đã đưa ngựa đứng lẫn vào giữa các kỵ sĩ đang xếp thành hàng, dọc theo đường vạch trắng. Con Nil’chi nóng nảy nhún nhảy trên hai chân sau và lắc lắc cái mõm trắng xinh đẹp.

Một số trai trẻ, khi ở trong vòng tay gia đình hay bạn bè thì ra vẻ dũng cảm, nhưng khi lọt vào một môi trường lạ hay hơi có vẻ thù nghịch với chúng một tí, là các cu cậu trở nên sợ hãi và bất lực. Tômếch không thuộc hạng những đứa trẻ khôn nhà dại chợ như thế. Ngay từ những năm thơ bé, cậu đã phải tự mình đối phó với những hoàn cảnh rất khác nhau, nên mau chóng có được sự chín chắn và tinh nhanh trong việc xác định tình thế, điều mà bọn trẻ thường thiếu. Bây giờ cũng vậy, vừa rời những người thân của mình, cậu lập tức quan sát đám kỵ sĩ chung quanh. Thủ lĩnh Cáo Láu Cá đã khuyên cậu đầu cuộc đua nên tìm cách ở gần những đấu thủ người In-đi-an. Tômếch không dám coi thường lời khuyên của vị thủ lĩnh giàu linh nghiệm, mặc dù cậu chưa hiểu ý định của ông. Con Nil’chi mỗi lúc một nóng nảy hơn khi thấy đông người và ngựa lạ. Nó quỵ chân sau xuống rồi lại chồm trên hai chân trước, còn Tômếch thì hình như không điều khiển nổi con ngựa nên cậu lúng túng nhìn quanh. Song đó chỉ là một động tác giả, bởi vì cậu vẫn dùng chân thúc nhẹ ngựa tách dần ra khỏi đám năm kỵ sĩ của Đôn Pê-đrô, để xích gần lại nhóm ngựa của người In-đi-an.

Khi cậu vừa đến bên cạnh nhóm người In-đi-an thì ban tổ chức cuộc đua bắt đầu phát số, được vẽ trên những miếng vải bạt, cho các tay đua. Tômếch kéo dây cương, con ngựa ngoan ngoãn đứng vào hàng và dừng lại ngay bên con ngựa đầu tiên của nhóm người In-đi-an. Tômếch được nhận số mười lăm, nghĩa là cậu lọt vào khoảng giữa hàng ngũ hai mươi tám kỵ sĩ tham gia cuộc đua. Các tay đua của gã Đôn Pê-đrô mang những số thứ tự thấp nhất, từ một đến năm. Điều đó rất có lợi cho họ, vì như vậy, họ được phóng ngựa ở mép trong của đường chạy.

Trước khi xuất phát, người ta đọc nội quy cuộc thi. Mỗi kỵ sĩ phải vòng phía bên phải những lá cờ đuôi nheo đánh dấu đường đua. Những điểm kiểm tra được đặt cách nhau nửa dặm một sẽ ghi số của các kỵ sĩ đã vượt qua. Trong trường hợp số thứ tự của người cưỡi không được hai trạm cạnh nhau ghi lại, thì người đó coi như bị loại.

Khó khăn lắm, đám kỵ sĩ mới giữ được ngựa đứng yên ở vạch xuất phát. Những con ngựa nòi đập móng vào đất, nhún nhảy tại chỗ, chỉ chực vùng chạy. Mãi rồi cũng đến lúc bắt đầu cuộc đua. Một phát súng lệch nổ vang. Ngựa vọt nước kiệu rời khỏi vạch xuất phát.

Những con tuấn mã của Đôn Pê-đrô lập tức lao lên dẫn đầu, chúng chạy thành một hàng ngang, giới hạn tốc độ chung cho các đấu thủ khác.

Nóng nảy vì phải cầm chân một chỗ quá lâu, con Nil’chi nhảy những bước dài vọt lên phía trước, nhưng nhớ đến lời nhắc nhở của Cáo Láu Cá, Tômếch ghì cương để ngựa không tách khỏi những kỵ sĩ da đỏ.

Những người In-đi-an dường như không hề để ý đến đám ngựa của gã chủ trại Mê-hi-cô đã hút xa lên phía trước. Họ cứ cúi rạp người sát cổ ngựa và cả toán phi cùng một tốc độ. Trong khi đó, những con ngựa dẫn đầu cuộc đua đã vượt họ ít nhất là hai trăm mét, ngay sau chúng là một vài con ngựa khác, đám kỵ sĩ cưỡi những con ngựa này không tiếc sức dùng đinh thúc ngựa và roi quật để giục ngựa của họ vượt lên đuổi kịp toán ngựa dẫn đầu.

Trong khoảng hai dặm đầu tiên, các kỵ sĩ kéo thành một chuỗi dài dọc theo đường đua, dẫn đầu vẫn là những con ngựa của Đôn Pê-đrô. Theo sau chúng là tám con ngựa tuyệt diệu của những chủ trại khác. Khoảng giữa chuỗi là nhóm kỵ sĩ In-đi-an cùng với Tômếch, còn tiếp theo sau là những kỵ sĩ còn lại, phi lẻ tẻ từng người hay thành nhóm.

Tômếch đã kịp nén những cơn bồng bột ban đầu của mình. Cậu ngạc nhiên liếc sang những người In-đi-an. Đến bây giờ cậu mới bắt đầu hiểu được chiến thuật của họ. Trong khi các tay đua của gã chủ người Mê-hi-cô và nhóm kỵ sĩ đuổi theo sát nút đang tranh nhau dẫn đầu cuộc đua, thì những người In-đi-an rõ ràng lại đang hãm ngựa để dành sức cho chặng cuối cùng. Trên đoạn đường hai dặm đầu tiên, nhóm dẫn đầu liên tục tách xa họ, nhưng sang đến dặm thứ ba, nhưng người da đỏ bắt đầu không để cho khoảng cách tăng thêm nữa.

Ở đám thứ tư, nhóm đầu đàn tiến hành một cuộc đua tranh chiếm vị trí dẫn đầu. Từng lúc, một kỵ sĩ nào đó lại cố gắng vượt qua những con ngựa của Đôn Pê-đrô. Chỉ vô ích. Bây giờ Tômếch mới hiểu rằng những lời khuyên của Cáo Láu Cá rất có lý. Đám kỵ sĩ của gã Mê-hi-cô dàn thành một hàng ngang, mà cho đến lúc này chưa có ai vượt qua được. Cuối cùng, ngựa của cả tám kỵ sĩ đuổi theo những con ngựa dẫn đầu đều bị mệt nhoài vì quá cố bắng bứt lên trước, thường xuyên bị thúc bách hay bị hãm lại đột ngột. Thậm chí một vài con bị tụt lại phía sau.

Khi những người In-đi-an nhận ra điều ấy, họ thét lên những tiếng kêu kỳ lạ và thúc mạnh ngựa. Tômếch cũng úp hai đùi vào bụng ngựa. Con Nil’chi lắc mạnh cái đầu trắng muốt, tăng nhanh tốc độ. Tômếch lại phải hãm nó bớt để không vượt quá những người In-đi-an.

Nhóm kỵ sĩ da đỏ cùng Tômếch nhanh chóng đuổi kịp những con ngựa bị tụt lại sau của nhóm dẫn đầu, họ vượt qua được hai con, rồi sau đó ba con nữa, trong khi ba con còn lại chỉ còn cách họ chừng ba mét về phía trước. Đầu dặm thứ năm, những người In-đi-an bắt đầu thúc ngựa mạnh hơn. Tômếch từ từ lỏng cương cho con Nil’chi tự do phóng theo nhịp độ của những con ngựa khác. Chỉ còn không đầy nửa dặm nữa là đến chỗ ngoặt. Một cái cột cao hơn hẳn những cột khác, trên đó lá cờ Hoa Kỳ đang tung bay, mỗi lúc một gần lại. Bỗng nhiên một trong những người In-đi-an chợt kêu lên liên tục, giọng cao vút, lập tức những người khác đều họa theo và quất roi vun vút trong không khí. Những con ngựa nửa hoang dã cuốn đi như một dòng thác lũ trên thảo nguyên. Tômếch cũng dùng hai đầu gối kẹp đều để thúc ngựa.

Chẳng bao lâu, cả nhóm kỵ sĩ In-đi-an đã đuổi kịp nhóm dẫn đầu. Những kỵ sĩ của Đôn Pê-đrô chốc chốc lại ngoảnh nhìn phía sau. Khi thấy rằng không phải tất cả đều có thể vượt trước những người da đỏ, chúng bèn thay đổi chiến thuật. Ngay trước chỗ ngoặt, trong đám năm con ngựa ấy bỗng có một con đen tuyền bứt lên phía trước. Tay đua thấp lùn gày đét mọp sát cổ ngựa, thấp đến nỗi nhìn từ xa có vẻ như ngựa phi không người cưỡi. Con ngựa đen tuyền này cứ dần dần vượt xa bốn con còn lại, mặc dù những kỵ sĩ Mê-hi-cô vẫn thúc ngựa không thương tiếc.

Tiếng thét xung trận kinh khủng của người In-đi-an vang động cả thảo nguyên mênh mông. Đội hình những con ngựa vẫn giữ cho đến giờ chợt bị gãy ra trong nháy mắt. Chúng cụp tai lại và phóng về phía nhóm dẫn đầu hệt như những mũi tên vừa bật khỏi cung. Người In-đi-an đang phi cạnh Tômếch đột nhiên kêu bằng giọng cổ nói điều gì đó với cậu, nhưng thấy cậu bé da trắng không hiểu, anh ta bèn đưa hay tay lên ngang tầm ngực, những ngón tay duỗi thẳng về phía trước làm động tác đưa về phía trước ba lần.

– Người In-đi-an này đang nói bằng “ngôn ngữ dấu hiệu” – Tômếch chợt nghĩ ra, và khi người ấy lặp lại những động tác của anh, cậu hiểu ngay điều anh ta muốn nói.

Không còn nghi ngờ gì nữa, ngôn ngữ câm của người In-đi-an là thứ ngôn ngữ chung đầu tiên của những thổ dân châu Mỹ, đến ngày nay còn có thể hiểu được một số động tác do hai bàn tay thực hiện, ngay cả đối với những người không hề biết gì về thứ ngôn ngữ câm lặng ấy. Vì vậy, Tômếch hiểu được điều mà người kỵ sĩ phi bên cạnh muốn thông báo cho cậu. Cử chỉ của anh ta có nghĩa là “tiến lên” hay “hãy tiến lên”. Thế nghĩa là thời điểm quyết định đã đến. Quả tình Tômếch cũng chưa rõ phải làm thế nào để vượt qua nổi “hàng rào” mà những tay đua của Đôn Pê-đrô đang hình thành để chắn đường, nhưng cậu vẫn thực hiện mệnh lệnh ấy ngay tức khắc.

Ép người sát vào cổ ngựa, cậu đưa bàn tay trái chạm vào cái cổ nóng ấm của nó và kêu lên:

– Nil’chi! Nil’chi!

Con ngựa rùng mình như chợt cảm thấy bị đinh thúc ngựa nhọn hoắt đâm vào bụng. Vươn cái cổ trắng về phía trước, nó bắt đầu phóng như điên. Chỉ trong vài giây, nó đã vượt qua mấy con ngựa và đuổi kịp những con đang phi sát ngay sau nhóm dẫn đầu. Đúng vào thời điểm đó, người thanh niên In-đi-an đang phi ngựa phía trước Tômếch, cách cậu chỉ chừng một thân ngựa, đột ngột vung tròn cái roi dài làm bằng da bò tót lên đầu. Đầu roi đập đánh chát một tiếng khô khốc vào lưng những tay đua của Đôn Pê-đrô trong bộ quần áo vàng – đỏ, trượt dài về phía mông ngựa. Cú đập chắc phải mạnh lắm, vì một tay đua xuýt nữa thì bị bay ra khỏi yên. Bị đau quá, hắn co mạnh cương ngựa. Con ngựa bị hãm đột ngột va phải con ngựa đang chạy phía sau làm con này vấp ngã và lăn ra đất. Người thanh niên In-đi-an, thủ phạm của vụ rối loạn này, lập tức phóng lên phía trước, vọt qua khe hở vừa được tạo thành.

Cú đập của anh bạn In-đi-an xuýt nữa cũng gây ra tai nạn cho Nil’chi. Vào lúc sợi roi da dài vút lên không trung, Tômếch đang ở phía bên trái ngay sát sau con ngựa của anh ta. Con ngựa của Đôn Pê-đrô ngã lăn ra đất ngay trước chân Nil’chi, cản đường của nó. Việc xảy ra nhanh đến nỗi Tômếch không kịp vòng tránh chướng ngại vật ấy nữa. Theo bản năng, cậu ghì dày cương và con ngựa đang phi nhanh, bằng một bước nhảy tuyệt vời, đã bay vút qua cái vật chướng ngại đang lăn lộn, rồi nhẹ nhàng hạ xuống đất, tiếp tục phóng về phía trước.

Khi Nil’chi vừa thoát ra được chỗ rộng, Tômếch liền liếc về phía sau. Từng kỵ sĩ lẻ tẻ đang lần lượt tách ra sau cả một khối người ngựa hỗn độn. Tômếch không thể nhìn rõ chuyện gì xảy ra với con ngựa của Đôn Pê-đrô mà con Nil’chi vừa nhảy qua. Hiểu rằng hàng rào chắn do bọn Mê-hi-cô tạo ra đã bị chọc thủng, cậu bèn tập trung hết sức chú ý vào con ngựa của mình.

Anh bạn In-đi-an đã vượt trước Tômếch chừng ba mươi mét, còn trước đó hai hay ba trăm mét nữa, con ngựa đen tuyền của Đôn Pê-đrô đang phóng như bay.

Ông già In-đi-an, người đã huấn luyện con Nil’chi, quả đã không lầm khi nói rằng chỉ cần nghe thấy tên mình gọi bằng tiếng In-đi-an là nó lập tức trở thành một ngọn gió thảo nguyên thật sự. Tômếch rạp người về phía trước, tay thả lỏng cương ngựa. Con tuấn mã căng người như một sợi dây đàn, lao đi với một vẻ nhẹ nhàng đến khó tin. Trong vòng năm phút, nó đã đuổi kịp con ngựa ngay trước nó, cả hai con cùng chạy song song với nhau chừng vài chục mét.

– Nil’chi! – Tômếch lại vừa kêu lên vừa chạm tay trái vào cổ ngựa.

Con ngựa của anh chàng thanh niên In-đi-an dần dần rớt lại phía sau. Làn da trắng của con Nil’chi đã ẩm mồ hôi, song nó không hề giảm tốc độ khi vòng quanh chỗ ngoặt, nó lao qua ngay sát cạnh cột cờ Hoa Kỳ để rồi lại phóng trên con đường thẳng quay trở về nơi xuất phát.

Tay đua cưỡi trên lưng con ngựa đen ngoảnh nhìn lại, và khi thấy địch thủ đã đuổi đến gần, hắn bèn quất roi thúc ngựa. Một lúc lâu, cả hai con ngựa phi cách nhau một khoảng không thay đổi.

Tômếch ngoảnh nhìn lại phía sau. Cách cậu chừng hai trăm mét có ba con ngựa đang phi đuổi theo, còn những con khác thì chạy rải ra trên đường thành một chuỗi dài.

– Nil’chi, Nil’chi! – Tômếch kêu lên lần thứ ba. – Nhanh lên, Nil’chi!

Con ngựa gò người lại, gục đầu xuống thấp hơn nữa và tăng nhanh tốc độ. Chân Tômếch đang quặp vào sườn nó cảm thấy sự rung động của những bắp thịt tuấn mã. Cái bờm dài trắng muốt xõa ra trong đà chạy, mơn man khuôn mặt cậu bé.

Tômếch dán mắt vào con ngựa ô. Khoảng cách giữa hai con ngựa mỗi lúc một ngắn lại. Mồ hôi đẫm thân mình Nil’chi, những dải bọt trắng xóa từ mõm nó rơi xuống mặt thảo nguyên rực đỏ.

Lúc này, cứ chốc chốc, tay đua cưỡi con ngựa đen lại quay đầu nhìn lại. Hắn liên tiếp dùng roi quất ngựa, song Tômếch vẫn đuổi kịp hắn. Còn cách nơi xuất phát chừng một dặm thì hai con ngựa sánh ngang nhau. Con Nil’chi đã mệt, nhưng chỉ cần thoáng nhìn con ngựa ô, Tômếch cũng đủ hiểu ngay rằng con này đã kiệt sức. Bây giờ cậu không hề nghi ngờ gì nữa: Nil’chi nhất định sẽ thắng trong cuộc đua này.

Con Nil’chi vượt dần lên vị trí dẫn đầu. Gã kỵ sĩ người Mê-hi-cô điên tiết vung roi đánh vào đầu ngựa để thúc nó phi nhanh hơn. Tômếch run lên vì tức giận. Lúc này, thậm chí cậu sẵn sàng cho con ngựa ô vượt Nil’chi để tránh cho nó khỏi bị giết hại một cách tàn nhẫn.

Bỗng nhiên Tômếch thấy đau nhói đến tối cả mắt: gã kỵ sĩ của Đôn Pê-đrô quá điên tiết vì thua cuộc đã vung roi quật vào mặt cậu. Khi gã Mê-hi-cô lại vung roi một lần nữa, theo bản năng Tômếch đưa tay phải che đầu.

– Nil’chi! – cậu thét lên một tiếng khủng khiếp.

Sợi roi da như một con rắn quật trúng cánh tay đang che đầu, làm da bàn tay rách tướp. Chính vào lúc đó, tiếng thét lạc giọng của cậu bé khiến con ngựa nhảy vọt một bước dài, giống như vượt khỏi một chướng ngại vật. Một cái gì đó giật mạnh phía sau lưng Tômếch, nhưng cậu không ngã vì tay trái cậu vẫn giữ chặt lấy ụ yên.

Lúc này Nil’chi không chỉ là một ngọn gió thảo nguyên thông thường nữa. Giờ đây, khi lướt trên thảo nguyên làm tung lên một đám bụi mù, trông nó giống như một chiếc vòi rồng châu Mỹ[2]. Gã Mê-hi-cô xảo trá đã rớt lại phía sau. Đến bây giờ Tômếch mới hiểu vì sao khi bị đánh xuýt nữa cậu ngã ngựa. Bàn tay phải đẫm máu của cậu đang nắm chặt sợi roi da to tướng. Chắc là khi cậu lấy tay che đầu tránh cú vụt thứ hai, ngọn roi da đã quấn quanh bàn tay cậu, và theo phản xạ tự nhiên cậu đã tóm chặt lấy nó. Chính vào lúc ấy, con Nil’chi nhảy vọt đi, nên Tômếch đã vô tình giật tuột sợi roi da ra khỏi tay gã Mê-hi-cô.

Đích đã rất gần. Tiếng hò reo của người xem tụ tập trên khán đài mỗi lúc một to hơn. Miệng rớt từng dải bọt trắng ngần, Nil’chi là con ngựa đầu tiên vượt qua cái vạch đích màu trắng.

Choáng váng bởi tiếng hò reo vang động, từ trên yên ngựa Tômếch lao thẳng vào vòng tay của sê-ríp Alan. Thủy thủ trưởng Nô-vi-xki, bà Alan cùng Xanli, rồi các chủ trại nhiệt thành nồng nhiệt ôm chặt lấy cậu. Đã lâu, ở vùng này, người ta không thấy chuyện một thiếu niên trẻ tuổi như thế giành giải nhất trong cuộc đua ngựa mười dặm. Mãi sau, thủy thủ trưởng phải dùng hai cánh tay lực lưỡng rẽ đám đông ra che cho Tômếch. Cặp mắt tinh nhanh của người thủy thủ nhìn thấy ngay vết hằn tím ngắt trên mặt cậu bé. Và khi nhìn thấy da lòng bàn tay phải của cậu bị rách nát, đang siết chặt ngọn roi da, thì mắt anh long lên dữ tợn.

Cúi xuống người bạn trẻ, anh thận trọng đưa bàn tay to lớn vuốt dọc theo vết hằn trên mặt Tômếch,

– Ai đã làm chú đến nông nỗi này? – anh hổn hển hỏi.

Tômếch nhìn vào khuôn mặt đầy căm giận của người bạn lớn tuổi và hiểu rằng lúc này nếu cậu nói thật thì thủy thủ trưởng sẽ giết ngay Đôn Pê-đrô không chút ngần ngại. Cậu bèn lựa lời để nói, vừa lúc đó đấu trường lại vang dậy tiếng hoan hô. Đó là con ngựa thứ hai về tới đích.

– Ai đã khiến chú đến nông nỗi này? – thủy thủ trưởng lặp lại câu hỏi.

– Cháu phi qua gần một tay người Mê-hi-cô đang vung roi vụt ngựa, vô tình hắn quật trúng cháu, – Tômếch đáp vội. – Cháu sẽ kể tỉ mỉ sau… Nào, chúng ta đi xem ai về đích thứ hai.

Người chiến thắng thứ hai đang băng qua vạch đích. Một đám đông các chủ trại vây quanh con ngựa. Người thì giữ con tuấn mã mình đầy bọt lại, kẻ thì giúp anh thanh niên người Na-vai xuống ngựa, tất cả đều kêu la như hoá khùng. Anh thanh niên In-đi-an nắm những bàn tay đang chìa ra. Khuôn mặt màu đồng nâu cảu anh không hề biểu lộ một cảm xúc nào, mặc dù chắc chắn anh cũng rất vui mừng vì đoạt giải hai. Năm nghìn đô-la đủ cho anh mua một đàn súc vật hay một cái nông trại đẹp.

Khi Tômếch lại gần, chàng Na-vai giữ bàn tay chú bé hơi lâu hơn rồi anh đưa mắt như vuốt ve vết hằn tím tái trên khuôn mặt cậu và nói:

– Hoan hô Thủ Lĩnh Nhỏ!

Hình như đó là một trong những lời ít ở bằng tiếng Anh mà anh ta biết. Tômếch đoán ra bằng cách đó người chiến sĩ da đỏ muốn khen ngợi thái độ của cậu trong khi đụng độ với gã Mê-hi-cô.

Về đích thứ ba là con ngựa của một chủ trại ở bang A-ri-dô-na, Tômếch không hiểu điều gì đã xảy ra với con ngựa của Đôn Pê-đrô. Ngày càng có nhiều ngựa về đích, mà con ngựa đen tuyền vẫn vắng bóng. Trong khi đó, người nhà của sê-ríp đang săn sóc con Nil’chi bị mệt mỏi. Sau khi nó về tới đích, người ta lập tức tháo yên cương, dùng cỏ lau sạch mồ hôi trên mình nó rồi phủ cho nó một chiếc khăn to. Nil’chi vươn đầu về phía cái xô đầy nước, nhưng những người In-di-an chỉ dùng khăn mặt ướt thấm mõm cho nó, sau đó họ dắt nó đi vòng trong bãi. Bằng cách ấy, con ngựa bị nóng rực người vì cuộc chạy đua dốc sức sẽ dần dần lại sức. Nửa giờ sau, khi gần như tất cả ngựa đã về tới sân, con Nil’chi đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Sê-ríp Alan và Tômếch được vinh dự dẫn con ngựa chiến thắng đi vòng quanh đấu trường. Cổ Nil’chi được quàng một băng ghi chữ lưu niệm. Con ngựa lúc lắc đầu, đá hắt và lồng lên khi nghe thấy những tràng vỗ tay hoan hô cùng những tiếng kêu khích lệ. Đó là bằng chứng rõ nhất cho thấy nó đã phần nào hồi sức sau cuộc đua mệt mỏi.

Ngay trước các khán đài, ban tổ chức ngày hội trao giải thưởng cho những người chiến thắng. Chính vào lúc sê-ríp và anh thanh niên Na-vai đang nhận tiền thì Đôn Pê-đrô tiến lại gần họ. Gã Mê-hi-cô dừng lại cách nhóm những người bạn của chúng ta chừng ba thước khi họ đang một lần nữa chúc mừng thắng lợi của sê-ríp. Hắn ngạo mạn nhìn ông Alan đang vui sướng rồi hỏi:

– Xê-nho[3] Alan, ông muốn bán con ngựa ấy bao nhiêu tiền?

Sê-ríp liếc ngang nhìn tên nhà giàu hống hách.

– Con ngựa này không phải để bán, thưa xê-nho Đôn Pê-đrô, – ông đáp gọn lỏn.

– Ai cũng biết rằng ở cả vùng biên giới này chỉ mình tôi có được những con ngựa hay nhất. Cái con ngựa đã khiến ngựa của tôi chạy đến chết, chỉ có thể thuộc về đàn ngựa của tôi mà thôi, – Đôn Pê-đrô giận dữ nói, – Tôi sẽ trả gấp đôi giá mà xê-nho đòi.

– Ngài có đề nghị gấp mười giá thì tôi cũng không bán con ngựa này đâu, thưa ngài. Mà nó cũng không còn thuộc về tôi nữa, tôi đã tặng cho cô tiểu thư trẻ tuổi này rồi, – sê-ríp vừa đáp vừa trỏ Xanli.

Đôn Pê-đrô ngạo mạn nhìn cô bé đang đỏ mặt vì xúc động.

– Thế cũng chẳng sao, tôi có thể mua lại ngựa của con nhóc này. Ở trại của tôi có một đứa hầu gái chuyên đánh giày, nó còn là công chúa In-đi-an thật sự kia, – gã Mê-hi-cô đáp láo xược.

Trước khi những người đàn ông bị xúc phạm bất ngờ kịp phản ứng, Tômếch đã tiến đến trước mặt Đôn Pê-đrô.

– Ở tổ quốc của tôi, đàn ông luôn kính trọng khi nói chuyện với phụ nữ, bất kể tuổi tác của người đó ra sao! – cậu nói bằng một giọng đầy phẫn nộ – Ông không những chỉ là một bị tiền thô lỗ mà còn là một con người đê tiện, ông đã ra lệnh cho các tay đua của ông hành động trái với tinh thần thể thao trong cuộc đua. Thầy nào thì tớ ấy. Tên người làm của ông đã hai lần dùng roi da quật tôi, còn bây giờ ông lại xúc phạm người bạn gái của tôi. Thế thì đây là câu trả lời của tôi!

Nói đoạn, cậu dùng roi da quật thẳng cánh hai cái vào bộ mặt đang đỏ tía lên vì căm tức của gã Mê-hi-cô. Mang hai làn roi trên mặt, Đôn Pê-đrô nhảy xổ về phía Tômếch, nhưng bàn tay của thủy thủ trưởng đã giữ chặt vai hắn. Chàng thủy thủ không cần dùng sức cũng đủ xoay ngược hắn lại đối mặt với anh. Đôn Pê-đrô lập tức rút khẩu sung lục bóng nhoáng ra khỏi bao, song thủy thủ trưởng không rời tay khỏi vai hắn đã dùng tay trái bóp chặt bàn tay đang nắm báng súng của hắn. Gã Mê-hi-cô rú lên vì đau đớn: khẩu súng lục tuột khỏi tay hắn rơi xuống đất.

– Bây giờ tao nói thêm vài lời với mày, thằng đểu cáng, – thủy thủ trưởng rít qua kẽ răng. – Mày hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi dám lăng nhục phụ nữ một lần nữa, khi có mặt tao. May cho mày là chú bạn tao đã trả cho mày món nợ quật roi trong cuộc đua và tội xúc phạm tới tiểu thư, chứ phải tay tao thì tao đã nghiền vụn mày ra rồi. Bây giờ hãy xéo đi cho khuất mắt tao!

Tay trái của thủy thủ trưởng vung thành một vòng cung ngắn, nện đánh bốp vào cằm của Đôn Pê-đrô. Gã Mê-hi-cô đổ vật ra đất như một khúc gỗ.

Thủy thủ trưởng bình thản rút trong túi chiếc khăn mùi soa kẻ ô vuông và cẩn thận chùi tay. Anh nhìn cô bé Xanli đang khiếp đảm và ngay lập tức mắt anh trở nên dịu dàng. Anh mỉm cười với cô bé. Xanli cũng đã chế ngự được những xúc động của mình, xứng đáng là con gái của một người đi khai khá Ôxtralia. Cô bé tiến đến bên Tômếch, rút ngọn roi da khỏi bàn tay đẫm máu của cậu, rồi dùng chiếc khăn mùi soa đăng-ten của mình băng bàn tay lại. Xong, đứng nhón trên đầu ngón chân, cô bé thận trọng chạm môi vào vết lằn xám vắt ngang khuôn mặt cậu bé.

– Cảm ơn anh, anh Tômmy, anh quả là một người đàn ông chân chính! Dĩ nhiên cả chú thủy thủ trưởng can trường nữa, cũng thế, – cô bé thì thầm rồi nói to hơn. – Lần đầu tiên cháu được những người đàn ông tuyệt diệu đứng ra bảo vệ.

Cô bé chạy lại phía thủy thủ trưởng, và anh chàng phải cúi xuống để cô bé hôn. Chàng trai tốt bụng rất xúc động. Anh lại rút chiếc khăn mùi soa kẻ ô vuông của mình ra lau mắt, và nói:

– Hừ, quả là mình phải bớt ăn đi mới được! Mình phát phì ra mất rồi, càng phì lại càng hay đổ mồ hôi!

[1] Người châu Âu có quan niệm (vui đùa) cho rằng việc giữ chặt ngón tay cái bẻ gập sẽ giúp người thân trong những lúc gay cấn (trong kỳ thi, đua tài…)

[2] Vòi rồng châu Mỹ (Tornado) là hiện tượng gió xoáy mạnh tạo thành cái vòi thông từ mây xuống đất. Hiện tượng này thường gặp ở vùng gần xích đạo, gây sự tàn phá khủng khiếp

[3] Sênor (Tiếng Tây-ban-nha): ông, ngài