Tômếch, Xanli cùng thủy thủ trưởng Nôvixki đi ra phía trước nhà. Mặt trăng tròn màu vàng nhạt to tướng vừa nhô lên từ sau đường chân trời. Làn ánh sáng bạc uể oải trườn qua những bụi cây ngọn cỏ làm bóng tối hơi loãng ra.
Những tên cảnh sát người In-đi-an ngồi quây quần quanh một đống lửa lớn được nhóm lên trong sân trại. Chúng lặng lẽ đưa tay bốc thức ăn từ cái đĩa mà bà Betty vừa mang ra cho chúng, đặt ngay trên mặt đất. Ánh lửa nhảy nhót trên những khuôn mặt màu đồng nâu. Chúng ăn chậm rãi và từ tốn, chỉ có cái bình đựng bia là được di chuyển không ngừng từ tay này sang tay khác. Chúng thèm thuồng nốc từng hớp lớn. Hình như chúng cố tìm trong cái thứ “nước lửa” hạng bét này sự lãng quên cho những hành động không tốt đẹp gì của mình. Một người tinh ý nào đó đứng ngoài quan sát thậm chí còn có thể để ý thấy rằng những người da đỏ đại diện cho chính quyền trong việc duy trì pháp luật này đã cố tình quay đầu đi để khỏi phải nhìn về hướng một cây bông to lớn. Dưới gốc cây ấy có người tù binh bị trói đang nằm.
Trước hết, thủy thủ trưởng và hai người bạn nhỏ tuổi tiến thẳng đến đống lửa. Người thủy thủy lớn tiếng ca ngợi sự dũng cảm của bọn cảnh sát, mời chúng hút thuốc lá và nói rằng, nếu như sê-ríp Alan không phản đối, thì anh sẵn lòng mang ra một chai rượu rum hảo hạng để uống mừng chiến thắng của chúng.
Bằng giọng cổ khan khan, tên chỉ huy toán lính canh trả lời rằng chính hắn chịu trách nhiệm về lính của mình, bởi vì thực ta hắn chỉ tuân theo lệnh của phái viên chính phủ phụ trách trại định cư mà thôi, còn cuộc phối thuộc có tính cách tình cờ này với sê-ríp không có nghĩa là hắn phải chịu thêm sự chỉ huy của người khác.
Chàng thủy thủ trưởng rất hài lòng khi nghe điều đó, liễn mang ra một chai rượu rum Gia-mai-ca to tướng, đưa cho tên chỉ huy toán cảnh sát và bảo hắn chia cho cả bọn. Vì bọn cảnh sát In-đi-an muốn được nhấm nháp thật lâu món quà quý, nên tên chỉ huy rót thêm vào mỗi cốc một ít rượu rum.
– Nhớ đừng quên hai anh bạn đang canh gác tù binh đằng kia, – thủy thủ trưởng nhắc hắn, chỉ tay về phía cây bông.
Tên chỉ huy gật đầu đồng ý, hắn cầm chai rượu rum đi về phía hai tên lính canh. Thủy thủ trưởng, Tômếch và Xanli cũng tiến đến gần và trong khi bọn kia đang nốc cốc rượu rum pha bia của chúng, bộ ba chăm chú quan sát người tù.
Tia Chớp Đen ngồi trên mặt đất, đôi tay bắt chéo trên bụng nắm thành hai nắm đấm thật chặt. Ngay sát khuỷu tay lấp lánh đôi còng thép, nối với nhau bằng một đoạn dây xích ngắn to tướng. Chân ông cũng bị còng. Bộ quần áo tả tơi là bằng chứng hùng hồn về cuộc đấu quyết liệt, trong đó ông đã phải đương đầu với cả toán địch thủ đông hơn gấp nhiều lần trước khi chúng bắt được ông. Song ngoài những vết xây xát không có gì nguy hiểm lắm. Tia Chớp Đen không bị thương, bởi vì trước khi vây bắt ông, viên chỉ huy toán cảnh sát đã tước hết dao và rìu chiến của bọn lính nhằm đảm bảo bắt sống kẻ phiến loạn. Trên cặp môi sưng vù của Tia Chớp Đen máu còn đang rơm rớm. Vừa thấy điều đó, Tômếch lập tức nói to:
– Chú thủy thủ trưởng này, tù binh chắc là rất khát! Chú cứ nhìn môi của ông ta mà xem!
– Cứ để cho hắn chết khát, nếu hắn đã không muốn uống nước của chúng tôi, – viên chỉ huy hằn học nói. – Đồ chó ghẻ này gặp vận may là Người Cha Vĩ Đại ở Nhà Trắng[1] muốn tiếp chuyện hắn, chứ không thì tôi đã mời hắn nếm lưỡi dao này vì đã dám gọi chúng tôi là đồ phản bội.
Hắn hăm hở đá vào sườn người tù. Tia Chớp Đen trừng mắt nhìn hắn. Cái nhìn đầy khinh bỉ và căm thù khiến hắn phải giật mình lùi lại mấy nước, dường như sợ người tù sẽ có phản ứng gì đó không lường trước được, mặc dù ông ta đang bị còng trói.
Phẫn nộ bởi hành động của tên cảnh sát, Tômếch định tiến lại phía hắn, song người thủy thủ trưởng vốn luôn cảnh giác đã đặt tay phải lên vai cậu. Bàn tay gân guốc to lớn giữ chặt cậu bé đứng im một chỗ, anh cất giọng bình thản:
– Chúng tôi không phải là người Mỹ nên không muốn dính dáng vào chuyện của các ông. Song quả tình chúng tôi không muốn được tìm hiểu tập tục của các chiến sĩ In-đi-an. Vì vậy, nếu như đối với ông việc đấm đá một tù binh tay không tấc sắt là biểu hiện của lòng dũng cảm, thì xin ông cứ đấm đá thêm một lần nữa, song tôi xin ông hãy cho hắn một hớp rượu rum. Tôi không thích nhìn cảnh một con người phải chịu khát. Còn tôi, tôi sẽ mang ngay ra thêm cho ông một chai nữa! Sao, được chứ hả?
Tên chỉ huy cảm thấy được sự mỉa mai trong những lời của thủy thủ trưởng. Hắn bối rối, sau một phút ngập ngừng, hắn mang một cốc rượu rum đến chỗ người tù. Song khi hắn vừa cúi xuống phía Tia Chớp Đen thì ông ta đã bất thần co chân lại đá thốc vào ngực hắn làm hắn ngã lộn nhà, cốc rượu đổ hắt vào mặt hắn.
Hai tên lính canh đứng bật dậy, một tên giáng cho người tù một báng súng. Tia Chớp Đen ngã vật xuống đất, không than một lời.
– Hô hô! Quả thật là một tâm linh ngỗ nghịch! – thủy thủ trưởng bật kêu to. – Thôi mặc ông ta! Nếu ông ta thà chịu khát chứ không muốn nhận lời mời của chúng ta thì hãy cứ để ông ta chịu khát. Tôi sẽ mang thêm rượu ra cho các anh ngay bây giờ.
Tômếch thì thầm điều gì đó vào tai Xanli, cô bé gật đầu và chạy ngay vào nhà. Một lúc sau, cả Tômếch lẫn thủy thủ trưởng cũng đi vào nhà lấy món rượu đã hứa. Chàng thủy thủ trữ trong phòng mình mười mấy chai rượu rum Gia-mai-ca mà anh rất ưa thích. Mỗi chuyến đi anh mang theo khá nhiều thứ đồ uống này và giải thích rằng nó là thứ thuốc chữa bách bệnh.
Khi họ đã vào trong phòng, thủy thủ trưởng nhìn Tômếch bằng cái nhìn trầm tư đầy suy nghĩ.
– Không hiểu nếu như ở vào địa vị của chúng ta hiện nay thì cha cậu sẽ làm gì đây? – anh cất tiếng sau một lúc im lặng.
– Ba cháu sẽ làm điều mà chúng ta đang định làm, chú thủy thủ trưởng ạ! – Tômếch trả lời.
– Nhưng chúng ta sẽ làm gì?
– Chúng ta sẽ giải thoát cho Tia Chớp Đen.
– Chuyện đó không dễ đâu, người anh em thân mến ạ! Bọn lính canh ông ta như canh giữ con ngươi trong mắt chúng, tay chân ông ta bị còng khóa, hơn nữa chúng ta lại đang là khách của sê-ríp.
– Giá như Tia Chớp Đen không bị cùm thì cháu có thể giải thoát cho ông ta được ngay! – Tômếch nói. – Chuồng ngựa chỉ cách đó vài chục bước, chắc chắn ông ta sẽ thoát.
– “Giá như nấm mọc trong ao, thì ta chẳng mất công vào rừng sâu” – chàng thủy thủ trưởng nổi cáu. – Bây giờ cậu lại giở triết lý ra với tôi cơ đấy! Ở đây phải động não để nghĩ ra cách gì cụ thể chứ! Nếu chỉ có thể thì tớ đây cũng biết: chỉ cần tháo cùm là ông ta sẽ vù ngay như gió trên thảo nguyên! Chúng ta đâu có thể giết sê-ríp để…
Thủy thủ trưởng ngừng đột ngột giữa câu vì chính vào lúc ấy cửa phòng từ từ hé mở và cô bé Xanli rón rén trên đầy ngón chân bước vào phòng.
– Con bé này quỷ quái thật thôi! Cháu còn tìm gì ở đây nữa thế hả? – thủy thủ trưởng kêu lên. – Bé gái như cháu thì giờ này đã phải ngủ từ lâu rồi mới phải chứ?
Xanli vui sướng khúc khích cười và gật đầu về phía Tômếch.
– Em hãy đưa cho chú thủy thủ trường thấy cái mà em mang tới, – cậu bé bảo.
Cô bé chạy tới bên chàng thủy thủ và xòe bàn tay ngay trước mũi anh chàng: trên lòng bàn tay là một chiếc chìa khóa nhỏ bé! Một ánh kinh ngạc và vỡ lẽ lướt qua khuôn mặt thủy thủ trưởng.
– Tớ thấy ngay là các cậu âm mưu chuyện gì mà, – anh lẩm bẩm. – Cháu làm thế nào xoáy được chìa khóa của sê-ríp thế?
– Anh Tômmy, chú thủy thủ trưởng thuộc hội ta chưa hả anh? – cô bé hỏi.
– Rồi, rồi, Xanli! Em có thể nói tất cả ra, – Tômếch vội đáp.
– Chìa khóa của chú cháu thì vẫn đang treo nguyên ở sợi dây chuyền như lúc nãy, – cô bé giải thích. – Còn đây là cái chìa khóa thứ hai, hoàn toàn giống hệt như chiếc kia, cháu lấy trong ngăn kéo bàn giấy.
– Các cậu giải quyết hay đấy, – thủy thủ trưởng khen. – Song nếu như ông bạn In-đi-an vù mất, còn ông chú thì chợt nhớ ra cái chìa khóa thứ hai này và tìm không thấy nó thì mọi chuyện sẽ lộ hết cả! Ba ta sẽ chui vào nhà đá như chơi!
– Cái khó chính là ở chỗ ấy đấy, – Tômếch tỏ vẻ lo ngại. – Cần phải làm thế nào để trả chìa khóa về chỗ cũ trong ngăn kéo.
Thủy thủ trưởng cau mày lại, còn Tômếch bước đến cửa sổ cân nhắc điều gì đó trong đầu. Khi quay lại với hai bạn, cậu nói:
– Cũng có thể được đấy! Xanli, mẹ em đang làm gì đấy?
– Không có gì đáng ngại về phía mẹ đâu anh ạ! Mẹ đau đầu nên chắc đã uống thuốc ngủ vì bây giờ mẹ em đã ngủ say lắm rồi.
– Hay lắm! Bây giờ em không còn việc gì nữa, hỡi cô bạn thân mến! Đi ngay về phòng thay quần áo và nằm lên giường đi thôi!
– Phì, thế còn âm mưu của chúng ta thì sao? – Xanli không đồng ý.
– Anh đã nói hết đâu, – Tômếch đáp lại một cách dứt khoát. – Em hãy nằm ngay vào giường, nhưng phải nhớ là em không được phép ngủ quên! Vì khi anh lấy lại được chìa khóa thì em phải mang trả ngay nó lại chỗ cũ.
– Em chẳng thích thế tí nào cả! Em muốn ở cùng anh và chú suốt thời gian mọi chuyện xảy ra cơ!
– Xanli, mỗi người thông mình đều phải hiểu rằng trong một kế hoạch mỗi cá nhân có những nhiệm vụ nhất định. Nếu như mọi người chúng ta đều thực hiện nhiệm vụ của mình chính xác theo đúng kế hoạch đã vạch ra thì chắc chắn mọi sự sẽ thành công, còn ngược lại thì… sẽ hỏng bét! Em hiểu chưa?
– Thế theo anh thì vai trò của em có quan trọng không? – Xanli lo lắng hỏi.
– Em thực hiện nhiệm vụ quan trọng nhất, vì nếu như không có chìa khóa thì mọi sự sẽ không thể nào thành công được. Có đúng thế không chú thủy thủ trưởng?
– Đúng như hai với hai là bốn! – thủy thủ trưởng khẳng định.
– Thế thì anh có thể tin ở em, – Xanli nói chắc. – Em sẽ nằm trên giường chờ chìa khóa.
– Ôi trời!… – Tômếch thở phào khi Xanli đã khuất sau cánh cửa.cuawrQuar là một con bé bướng bỉnh! May mà nó đã đi rồi!
– Nếu như tất cả phụ nữ trên đời đều giống như cô bé này thì có lẽ đến cuối đời tớ vẫn “mồ côi vợ”, – thủy thủ trưởng phụ họa. – Song nói cho cùng thì cậu cũng có vẻ trị được cô nhóc đấy chứ! Thôi, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
– Chúng ta hãy mang rượu rum cho bọn lính In-đi-an, còn sau đó thì tùy tình hình. Chú hãy cố gắng kéo bọn lính canh ra xa người tù một lúc để cháu nói chuyện với ông ta.
– Cũng như mọi con tàu đều có thuyền trưởng, mọi việc khó khăn đều phải có người chỉ huy. Cậu đã vạch ra toàn bộ chuyện này thì hãy làm thuyền trưởng! Được rồi, tớ sẽ cố gắng thu hút sự chú ý của hai thằng lính canh cùng lũ bạn của chúng. Nhưng làm sao tớ biết là cậu đã làm xong việc?
– Nếu cháu lấy khăn tay lau trán thì khi đó có nghĩa là mọi việc đã được giải quyết xong xuôi.
– Đồng ý, bây giờ thì căng buồm lên thôi!
Thủy thủ trưởng nhét hai chai rượu rum vào túi quần rồi họ ra khỏi nhà. Chàng thủy thủ rất hài lòng vì Tômếch đã nhận việc nói chuyện với Tia Chớp Đen, bởi anh chàng tốt bụng này không thích những chuyện phải làm bằng trí óc: mọi khó khăn anh thường giải quyết bằng nắm đấm, điều mà với sức lực phi thường của anh thì không phải là khó khăn lắm. Song trong việc này sức lực không phải là thứ thật đắc dụng. Vì vậy, anh rất tin ở người bạn nhỏ tuổi mà trí thông minh, sự chính chắn và thậm chí cả vận may, như người ta thường nói, đã làm cho anh kinh ngạc nhiều phen.
Sự xuất hiện của họ bên đống lửa được chào đón bằng những tiếng xì xào tán thưởng. Suốt cả ngày bọn cảnh sát không có thì giờ nghĩ đến chuyện ăn uống, nên bữa tối thịnh soạn có tưới bia đã khiến cho cả bọn đều phấn hứng và khao khát chờ đón thứ “nước lửa” nhiệm màu.
Bằng một động tác khoan thai, thủy thủ trưởng rút chai rượu đầy nguyên ra khỏi túi quần. Bọn da đỏ thèm thuồng giơ những cái cốc lại phía anh. Thủy thủ trưởng đã nghiêng chai định rót rượu vào cái cốc gần nhất, bỗng như chợt nghĩ ra điều gì, anh ngừng tay lại và nói:
– Này, thưa ông chỉ huy! Có lẽ cả hai anh lính gác kia cũng nên uống cùng với chúng ta một cốc trước khi đi ngủ chứ nhỉ! Ông có thể gọi họ đến đây một lúc được không?
– Phải đấy, mà cũng đã đến giờ thay gác rồi. Bây giờ đến ai đi canh tù binh đây, – viên chỉ huy hỏi.
Song không có tên nào trong bọn cảnh sát In-đi-an muốn bỏ lỡ cơ hội. Cái chai thì to, rượu trong chai phải đủ cho chúng ít ra là hai “tuần”.
Nhìn thấy sự lưỡng lự của bọn In-đi-an, thủy thủ trưởng nói như vô tình:
– Ha, ai cũng thích “nước lửa” ngon, cả tôi cũng khó mà rời khỏi cái chai đang đầy. Hay thế này, anh bạn trẻ của tôi đây khong uống rượu, có lẽ anh ta sẵn lòng thay thế hai tướng đằng kia một lúc.
Viên chỉ huy muốn phản đối, nhưng thủy thủ trưởng không cho hắn kịp nói mà tiếp lời ngay:
– Ông đừng lo gì cả, thưa ông chỉ huy. Cậu bạn tôi đây cách một trăm bước có thể bắn tin ngay cả loại chim bé nhất, trăm phát trúng cả trăm. Có lúc nào rảnh rỗi, các ông hãy đến đây xem tài thiện xạ của cậu ấy. Cho đến giờ tôi cũng chưa hề gặp tay súng nào ngang tài với cậu ta cả, dù chính tôi đây cũng có thể bắn xuyên đồng tiền tung lên không. Này, anh bạn, đến thay cho hai tướng kia một lúc, nhớ đừng rời mắt khỏi thằng khốn ấy nhé.
Tômếch im lặng và chậm rãi tiến về phía cây bông. Chắc cả hai tên lính canh đã nghe rõ tiếng nói rất to của thủy thủ trưởng cách chúng chỉ vài bước nên chúng không hề phản đối mà vội vàng đến nhật bọn với toán kia. Tômếch ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào thân cây. Cậu nhìn quanh và khi thấy rằng không ai có thể nghe trộm, cậu liền nói gần như thì thầm bằng tiếng Anh:
– Chúng ta không thể để phí một giây nào cả, vì vậy xin Tia Chớp Đen hãy lắng nghe tôi nói. Sáng hôm nay vì một sự tình cờ tôi đã cản trở không cho Đại Bàng Đỏ kịp báo cho bác biết trước cạm bẫy. Bây giờ tôi muốn sửa chữa lại lỗi lầm mà do vô tình tôi đã phảm phải bằng cách giúp người anh em của tôi trốn thoát.
Không một thớ thịt nào động đậy trên khuôn mặt như tạc bằng đá của Tia Chớp Đen, ông vẫn ngồi yên, song khi Tômếch nói tới Đại Bàng Đỏ thì ông khẽ nói:
– Hough! Thế mà ta nghĩ là Đại Bàng Đỏ đã làm phản.
– Không, nó không phải là kẻ phản bội. Nó bị sái chân trong khi đánh nhau với tôi, chính vào lúc Tia Chớp Đen vượt qua ngọn núi cô độc. Khi Đại Bàng Đỏ lấy lại được sức để lên ngựa thì đã quá muộn rồi. Liệu người anh em da đỏ của tôi có thể tự mở cùm được không nếu như có chìa khóa?
– Tia Chớp Đen có thể làm được điều đó.
– Xin hãy nghe cho kỹ, hỡi Tia Chớp Đen! Tôi đang cầm chìa khóa ấy đây, nhưng điều khó khăn chính là ở chỗ tôi nhất thiết phải có nó trở lại để khỏi làm phiền tới một người rất có cảm tình với bác.
– Người anh em da trắng của tôi muốn nói tới ai thế? – người In-đi-an hỏi.
– Người anh em da đỏ của tôi chắc đã nhìn thấy cô gái nhỏ vừa nãy cũng đến đây với tôi chứ? Chính cô bé đã lấy trộm chìa khóa cho bác. Vậy ta làm thế nào bây giờ?
– Hoa Hồng Trắng sẽ được nhận lại chìa khóa trước khi ta rời khỏi nơi đây. – Tia Chớp Đen nói sau một thoáng suy nghĩ. – Có phải người anh em của tôi hiện đang ở trong nhà của sê-ríp?
– Phải, tôi và bạn tôi hiện đang là khách của ông ta, còn Hoa Hồng Trắng lại là người nhà của sê-ríp. Người anh em của tôi có nhìn thấy hai cái cửa sổ ở giáp mái nhà kia không?
– Thấy, trăng đang chiếu sáng.
– Tính từ phía này thì cửa sổ đầu tiên là cửa sổ phòng tôi, còn cửa sổ thứ hai là phòng cô bạn nhỏ của tôi, – Tômếch giải thích.
– Người anh em của tôi hãy thả từ cửa sổ xuống một sợi dây nhỏ sao cho đầu dây vừa chạm tới đất. Một cái giật khẽ báo hiệu là chìa khóa đã được buộc vào đầu dây. Khi điều đó xảy ra thì Tia Chớp Đen sẽ trốn thoát.
– Làm sao bác có thể buộc chìa khóa vào dây được? – Tômếch lo ngại. – Phí thời gian vào việc đó, bác có thể bỏ lỡ mất cơ hội trốn thoát.
– Đó là việc của ta. Nếu như ta không thể trả chìa khóa lại thì ta sẽ không đi trốn. Tia Chớp Đen không phải là người da trắng nên chỉ có một cái lưỡi duy nhất. Hough! Ta đã nói rồi!
Tômếch khẽ khàng rút cái chìa khóa từ trong túi ra và khi bọn lính canh nốc cốc rượu thứ hai, cậu ném khẽ lên đầu gối của người In-đi-an. Cậu thấy rõ hai bàn tay của người tù chộp lấy cái chìa khóa và lẹ làng nhét nó vào sau thắt lưng trên bụng.
Tômếch chờ một lúc cho nhịp tim trở lại bình thường, khi đó cậu mới rút khăn tay và bắt đầu lau vầng trán đẫm mồ hôi.
Thủy thủ trưởng Nôvixki nhìn thấy ngay dấu hiệu quy ước. Ném cái chai đã hết xuống đất, anh đi cùng với viên chỉ huy và hai tên cảnh sát đến chỗ Tômếch.
Chú bé da trắng tái người đi khi viên chỉ huy cúi xuống phía người tù để kiểm tra những chiếc cùm trên tay và chân ông ta. Hai tên lính canh lại ngồi xuống bên cạnh tù binh, đặt những khẩu súng trường dài ngoằng lên ngang đùi trên cặp chân bắt chéo theo thói quen của người In-đi-an.
Tômếch và thủy thủ trưởng vội vã quay về phòng trên gác. Cậu bé thông báo ngay cho bạn mình về câu chuyện với Tia Chớp Đen. Chàng thủy thủ cũng công nhận giải pháp mà ông ta đưa ra là hợp lí nhất, song không thể đoán nổi ông ta sẽ thwucj hiện nghĩa vụ của mình bằng cách nào. Mà ông ta còn hứa rằng chìa khóa sẽ được buộc vào dây trước khi ông ta đi trốn. Để giữ được lời hứa chắc hẳn ông ta sẽ phải nhờ ai đó làm giúp. Điều đó có nghĩa là gì?
Dĩ nhiên, trước khi thủy thủ trưởng và Tômếch bắt đầu suy nghĩ về câu đố đầy bí ẩn kia, họ đã thả ngay một sợi dây dài xuống từ cửa sổ. Sau đó họ cởi quần áo ngoài để lúc nào cũng có thể làm như vừa mới ra khỏi giường nằm. Sau đó họ cùng nhau ngồi ngay trên sàn nhà, bên cạnh cửa sổ đang mở rộng. Tômếch cuốn đầu dây vào tay trái để có thể cảm thấy ngay lập tức dù chỉ là một cái giật nhẹ từ đầu dây bên kia. Thỉnh thoảng cậu lại thận trọng nhìn qua cửa sổ ra ngoài sân. Cây bông mà dưới gốc có người tù đang bị trói ở cách nhà chừng ba mươi thước. Ánh bập bùng của đống lưa, cậu không thể nhìn thấy từ đây rọi đến tận gốc cây cho thấy hình thù tối sẫn của những tên lính đang canh tù nhân.
Thời gian chậm chạp trôi đi. Mãi cho đến lần thay gác sau sự việc mới bắt đầu chuyển biến. Mệt mỏi vì sự chờ đợi căng thẳng, Tômếch và thủy thủ đã ngừng nói chuyện, họ ngồi một lúc lâu trong im lặng.
Bỗng thủy thủ trưởng nhỏm dậy, quỳ trên hai đầu gối và nhìn ra cửa sổ. Mặt trăng bạc tròn trịa trôi trên bầy trời đã khuất sau khi nhà, những cành bông sum sê chìm vào bóng tối. Đống lửa của bọn lính In-đi-an đã hơi lụi đi, rõ ràng là chúng đã ngủ khá lâu, quên tiếp thêm củi vào đống lửa. Thủy thủ trưởng nhanh nhẹnh cúi xuống phía Tômếch:
– Đừng ngủ gật, chú em! – anh thì thầm. – Tớ sẽ chỉ là một cái hộp thủng bỏ trôi trên biển nếu như bây giờ không có chuyện gì xảy ra!
– Cháu có ngủ đâu, chú cứ yên tâm! – Tômếch nói. – Chú có nhìn thấy gì không?
– Cái khó chính là ở chỗ chẳng thấy gì cả! Cậu nhìn thử xem!
Tômếch nhỏm dây, tay vẫn không rời sợi dây. Cậu dán mình vào bậu cửa sổ và thận trọng nhìn ra ngoài. Một làn sương mù xám đục đang lan dần trên thảo nguyên. Cây cối và nhà cửa ở gần đó nhòa trong một tấm màn màu trắng, tạo nên những hình thù không thực. Cây bông khổng lồ bỗng như sinh động hẳn lên lá cành dường như đang xao động , khi gần khi xa. Chung quanh vẫn bao trùm một sự im lặng ma quái. Thậm chí, cả những con dế trên thảo nguyên cũng nín bặt.
Ánh lửa bỗng chợt hồng lên trong làn sương mù, chắc ai đó vừa ném thêm củi vào lử. Toàn thân Tômếch run lên. Mặc dù không hề có tiếng động nào len vào sự tĩnh mịch, cậu vẫn cảm thấy rất rõ hai cái giật nhẹ ở sợi dây. Tômếch thúc vào người thủy thủ trưởng đang đứng cạnh. Cả hai kéo thật nhanh sợi dây lên. Ở đầu dây họ nhìn thấy một cái chìa khó bẹt nhỏ xíu!
– Ha, thế nghĩa là ông ta không làm hỏng việc! – chàng thủy thủ thở phào nhẹ nhõm.
Tômếch lập tức định thần lại.
– Cháu phải mang ngay chìa khóa đi, chỉ cầu sao cho Xanli đừng ngủ quên, – cậu thì thầm.
– Nhanh lên, nhưng phải thận trọng đấy! Ai biết là có thể sẽ xảy ra chuyện gì! Sẵn sàng chưa? – thủ thủ trưởng hỏi gấp.
– Cháu đã cởi ra rồi! Chú chờ cháu ở đây nhé!…
Lần thứ hai, Tômếch giật mình khi cánh cửa mà cậu mở chợt rít lên khe khẽ, song cậu không bỏ phí thời gian. Nhón trên những ngón chân trần, cậu chạy sang phòng phụ nữ. Chưa kịp cầm lấy tay vặn thì cánh cửa đã tự mở ra trước. Một bóng người nhỏ nhắn mặc áo ngủ dài trắng bước ra hành lang.
– Anh Tômmy, thật quả là lâu hàng thế kỷ! – cô bé thì thầm. – Anh có chìa khóa không?
– Có, Xanli, có đây rồi! Mọi sự xong xuôi!
– Nghĩa là âm mưu của chúng ta đã thành công? – cô bé hỏi đầy kích động. – Ôi, anh Tômmy, anh thật là thiên tài!
– Thôi, thôi, Xanli, nhanh lên đã…
Cô bé đón lấy cái chìa khó từ tay cậu. Như làn sương trắng đang lan trên thảo nguyên, cô bé nhẹ nhàng lướt trên những bậc thang. Xanli tới trước cửa phòng giấy thì vừa lúc bên ngoài nhà hàng chục cái cổ họng chợt hú lên. Những tiếng súng nổ giòn…
Tiếng ồn ào hỗn loạn, những câu khẩu lệnh chen lẫn những loạt súng như tiếp thêm can đảm cho Xanli. Em khe khẽ hé cửa, lẻn vào trong văn phòng tối mịt và kinh hoàng đứng lặng đi! Có ai đó đang ngồi bên bàn giấy…
Xanli nín thở. Phía này của ngôi nhà quay ra sân chính, nơi đang có đống lửa cháy sáng, ánh lửa đỏ trườn vào phòng. Ai đó đang ngồi cạnh bàn, hai tay đỡ lấy đầu. Vào chính giây phút đó, súng lại nổ rộ lên ở bên ngoài. Người ngồi cạnh bàn bỗng buông tay xuống và đứng bật dậy.
Xanli đưa tay bịt miệng để khỏi bật lên tiếng kêu thảng thốt: đó chính là chú em! Không hề vội vã, ông ta cầm lấy dây lưng có khẩu súng lục để trên bàn và chậm rãi thắt vào bụng.
Xanli lạnh người đi. Không một tiếng động, em luồn ra khỏi văn phòng, đứng dán mình vào tường. Sê-ríp đi lướt qua sát người em. Chờ cho tiếng bước chân của ông vang lên ngoài thềm, Xanli liền chạy ngay vào phòng. May mắn làm sao, ngăn kéo bàn giấy lại đang mở. Tay em sờ phải lần thép lạnh ngắt của cái cùm. Việc ấn khóa trở lại vào ổ khóa cùm em chỉ làm trong nháy mắt.
Em đóng ngay ngăn kéo bàn lại và cũng không cần lo đóng cửa văn phòng, em vội chạy ngay lên cầu thang. Run rẩy vì nóng ruột, Tômếch túm ngay lấy tay Xanli.
– Sao, sao rồi, Xanli? – cậu hỏi.
– Không sao, không sao cả, anh Tômmy!
– Còn chìa khóa?
– Ôi, em đặt lại vào ngăn kéo rồi… – cô bé thì thầm.
– Lạy Chúa, có chuyện gì xảy ra trong nhà này thế này? – bà Alan kêu lên, cầm nến chạy ra hành lang.
Nhìn thấy Tômếch và con gái, bà chưa kịp hỏi điều gì thì chàng thủy thủ trưởng – vốn thính nhậy như một con sếu – đã hiện ra, và bằng giọng ồm ồm yên ủi bà:
– Xin bà chớ nên quá lo lắng. Hóa ra vị sê-ríp rất lo xa của chúng ta nói có lý. Không thể nào quá tin vào bọn In-đi-an được. Chắc là chúng nó cãi cọ nhau chuyện gì đó rồi làm ầm lên như bị ai lột da không bằng! Đám thiếu niên của chúng ta cũng phải thức giấc kia kìa! Ta hãy xuống dưới kia xem có chuyện gì nào!
Chính vào lúc ấy, những tiếng thét giận dữ có điểm thêm những tiếng súng nổ lẻ tẻ bắt đầu rời khỏi ngôi nhà, mỗi lúc một xa hơn.
[1] Chỉ Tổng thống Mỹ hồi đó